CHƯƠNG 252: NGƯỜI PHỤ NỮ ‘TAY KHÔNG TẤC SẮT’.
Vu Tư Tư nhìn thấy người đàn ông mới bước từ trong bóng tối kia ra thì cũng có chút ngẩn ngơ sững sờ, nhưng khi nghe anh Năm nói, cô liền lập tức tỉnh thần lại, rồi xù lông nhím mà nói: “Mẹ kiếp, tại sao anh nói mà không giữ lấy lời vậy hả, Vy Vy chúng ta đi.”
“Có sao, tôi tưởng tôi đã nói rất rõ rồi chứ.” Anh Năm nhún nhún vai rồi cất giọng ngây thơ vô tội: “Có phải không, anh Thẩm.”
“Anh nói anh Thẩm, không phải là……” Vu Tư Tư lập tức im bặt, người được kêu là anh Thẩm kia không phải là anh trai ông chủ cũ của cô Thẩm Lãng sao, này thì máu chó quá đi, không phải cô chưa từng nghe qua nhà họ Thẩm, nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy người đàn ông thủ đoạn tàn độc trong miệng bọn họ nói cả.
Cô còn tưởng là một lão già to lớn thô lỗ, trán cao trán thấp chứ.
“Tiểu mỹ nữ thật là quen biết rộng rãi a.” Anh nnm không quên chớp chớp mắt tán thưởng Vu Tư Tư.
Tư Vy Vy nhìn thấy mà ngán ngẩm khinh rẻ.
Hai người bọn họ thì đang nói chuyện, còn người được xem là nhân vật chính Thẩm Lãng lại chỉ chằm chằm nhìn vào Vu Tư Tư đang đứng trước mắt, đây là người phụ nữ mà Lục Trình Thiên nhìn trúng sao, trông rất thấp bé, đoán chừng còn chưa đứng đến vai hắn nữa, khẩu vị của Lục Trình Thiên đúng là kì cục.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô chính là từ bức ảnh, tướng mạo thì đúng là không có gì để soi xét, chỉ là lúc đầu mới gặp thì tưởng cô nhút nhát như một con chuột nhỏ, nhưng sau đó mới phát hiện thì ra là một con mèo hoang đang giơ móng vuốt.
“Muốn đi sao?” Thanh âm mang đầy từ tính của người đàn ông vang lên.
Đan Diễn Vy khẽ siết chặt bàn tay lại rồi gật đầu: “Ừm, thật ngại quá anh Thẩm, chúng tôi không biết đã mạo phạm trúng phòng bao của anh, hy vọng anh có thể thứ lỗi.”
“Nếu tôi không thứ lỗi thì sao?” Đáy mắt Thẩm Lãng như không có chút bị lay động nào, anh hỏi lại cô.
Đáy lòng Đan Diễn Vy căng thẳng, cô không ngờ Thẩm Lãng lại hỏi thẳng thừng như vậy, sau đó cô cố gắng giả vờ điềm tĩnh rồi trả lời: “Không biết anh Thẩm đây muốn gì rồi mới để chúng tôi đi đây?”
Nhìn thấy ánh mắt mà Thẩm Lãng đang chằm chặp vào Đan Diễn Vy, Vu Tư Tư lập tức đi tới chặn trước mặt đôi mắt suồng sã của hắn, sau đó cười ha hả nói: “Anh Thẩm, tôi biết anh đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo với hai người phụ nữ ‘tay không tấc sắt’ như chúng tôi đúng không?”
Nếu không có Thẩm Lãng ở đây thì chắc chắn Mão đã gióng mồm lên mắng xối xả rồi, người phụ nữ ‘tay không tấc sắt’kia có thể quật ngã cả một trang nam tử hán cao gần một mét chín như hắn, đó mà là ‘tay không tấc sắt’gì chứ, là nữ lực sĩ thì có.
Anh Năm đứng bên cạnh cười khẩy một tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắt bén đến từ một người nào đó, hắn liền tự giác ngậm mồm lại, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn mang máng một chút ý cười, hắn cảm thấy người phụ nữ ‘tay không tấc sắt’ này còn thú vị hơn người phụ nữ nhìn mềm yếu kia nữa.
“Ở lại ngồi một lát rồi đi cũng không muộn mà.” Thẩm Lãng trực tiếp thay Đan Diễn Vy ra quyết định, Lục Trình Thiên không phải rất để ý người phụ nữ này sao, hắn ngược lại muốn xem thử Lục Trình Thiên là quan tâm Vũ Thư hay là con mèo hoang đang cố giả bộ bình tĩnh kia đây.
Nói tới mèo, hắn lại nhớ tới thằng em trai cùng cha khác mẹ của mình, nó hình như một tên nghiện mèo thì phải, cũng không biết nó ở kế bên bàn chuyện với đám người kia sao rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Thẩm Lãng chợt cong lên một chút lạnh lùng tàn khốc.
Đan Diễn Vy nhìn thấy biểu cảm đó, hơn nữa cô còn cảm giác được người đàn ông trước mặt này đáng sợ như thế nào, anh ta tuyệt đối là một người thích ra tay hành động: “Mong anh Thẩm cân nhắc, chúng tôi tới để tìm người, không nên làm phiền anh nữa.”
“Cô hiểu ý tôi mà cô Đan.” Thẩm Lãng liếc cô một cái, anh không hề vòng vo nửa lời nữa.
Đáy lòng Đan Diễn Vy chùng xuống, trước giờ cô chưa từng nói ra danh tính của mình, lúc nãy Tư Tư cũng chỉ gọi tên của cô mà thôi, sao mà anh ta biết được vậy, không lẽ người đàn ông này đã cho điều tra mình?
Nhưng điều này nghe lại không đúng lắm, cô có thể chắn chắn mình chưa bao giờ gặp qua anh ta.
Cô còn muốn giả vờ ngu ngơ để chuồn đi, nhưng không ngờ anh ta lại thẳng thừng như vậy, anh ta thật sự tính để cho hai cô ở lại đây luôn rồi.
Đương nhiên Vu Tư Tư sẽ không đồng ý, tối nay cô dắt theo Đan Diễn Vy là để đi ‘bắt gian’ mà, người còn chưa bắt được nên không thể bán mình ở lại đây được, à không, không thể bán Vy Vy ở đây được.
Làm một người bạn cô có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho Vy Vy: “ Nếu anh Thẩm đã nhiệt tình như vậy thì bọn tôi đương nhiên phải nán lại rồi.”
Đan Diễn Vy sững sờ, cô đang định mở miệng lên tiếng thì lại bị ánh mắt của Vu Tư Tư ngăn lại, sau đó Vu Tư Tư lại tiếp tục cười hí hửng nói: “Chúng tôi muốn đi dặm lại chút son phấn, không biết anh Thẩm đây có ý kiến gì không?”
Lời cô nói rất súc tích, đại khái ý chính là: bà đây muốn đi toilet, mấy người định chặn lại luôn sao?
Anh Năm ở bên cạnh tốt bụng nói: “ Đương nhiên là không rồi, trong phòng bao có toilet riêng, hai mỹ nữ mời qua bên này, nếu như không tìm thấy tôi cũng không ngại dẫn đường đâu.”
Trong phòng bao quá tối, Vu Tư Tư còn chưa kịp để ý bố trí ở đây, nhìn theo hướng mà anh Năm chỉ, đúng là có một cánh cửa thật, bởi vì khoảng cách quá xa nên nếu không nhìn kĩ thì sẽ rất khó thấy được.
Tên đáng chết, rảnh rỗi sinh tật nhiều chuyện sao.
“À, vậy được rồi, Vy Vy à cậu đi cùng tớ đi, đi giúp tớ dặm phấn.”
Vu Tư Tư chỉ đành đưa Đan Diễn Vy vào đó nấp trước rồi nghĩ kế sau.
Đan Diễn Vy cũng hiểu ý của bạn thân mình nên liền theo cô đi toilet.
Vu Tư Tư khóa cửa phòng toilet ‘cạch’một tiếng, biểu cảm bình tĩnh lúc nãy đã trở nên điên cuồng: “Làm sao đây, tên khốn đáng kiếp kia đang ở cửa đối diện, còn chúng ta thì bị nhốt ở đây.”
“Tư Tư, hay là để mình gọi cho Cảnh Quân đi.” Đan Diễn Vy do dự một lát rồi nói, bây giờ chỉ còn Cảnh Quân mới có thể đến đây giải vây cho bọn cô thôi.
Vu Tư Tư vỗ vỗ vai cô rồi nói: “Vy Vy, cậu vẫn còn ngây thơ quá đi.”
Thẩm Lãng đó là một kẻ như thế nào, ở thành phố Cần An này cũng được xem như là một nhân vật rất có máu mặt, tuy bối cảnh của Hà Cảnh Quân cũng không nhỏ, nhưng nhà họ cũng phải kiêng nể rất nhiều, không thể vì một mình cô mà đi đắc tội với cả nhà họ Thẩm đó được.
Đan Diễn Vy cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Vu Tư Tư, tuy cô không biết địa vị của nhà họ Thẩm là như thế nào, nhưng thấy thái độ của bạn mình như vậy cô cũng hiểu anh ta nhất định là một người không chọc tới được, cho nên cô cũng không muốn liên lụy tới Hà Cảnh Quân nữa.
“Vậy sao chúng ta đi được đây,ai kêu cậu ngay cả điện thoại mà cũng quên mang theo chứ.”
“…....”
Vu Tư Tư còn nói được gì nữa, bây giờ cô chỉ có thể hoảng loạn đi qua đi lại trong nhà vệ sinh như một con gà mắc thóc thôi, ban đầu cô còn định leo ra từ cửa sổ thông gió, nhưng vừa mới ngó đầu ra cửa sổ nhìn thì cô lập tức choáng váng rồi thu người lại, má ơi, đây là tầng tám đó, bên cạnh một thứ để vịn cũng không có nữa.
Kiểu này mà rơi xuống thì chỉ có nước đem làm bánh nhân thịt thôi, có khi người ta còn đặt cho tiêu đề ngày mai là: một cô gái nào đó không biết lượng sức nhảy từ tầng tám xuống, đầu sọ bị dập nát tan tành, hiện trường vô cùng đẫm máu và đáng sợ.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ cửa không mạnh không nhẹ, kèm theo đó là thanh âm ‘ tốt bụng quan tâm’ của tên đàn ông kia: “Có gì cần tôi giúp không?”
Đan Diễn Vy đưa ngón tay chỉ chỉ vào điện thoại, bọn họ vào đây cũng đã 15 phút rồi, chả trách lại có người tới thúc giục.
Vu Tư Tư bực bội thét vào người đang đứng ngoài cửa: “Làm ơn biến xa xa một chút được không? Bọn tôi lập tức ra ngay.”
Người đàn ông bên ngoài không những không tức giận mà còn len lén cười vài tiếng: “ Tôi đợi cô.”
…….