Quay trở lại văn phòng của Lục Trình Thiên lần nữa, Du Du cũng không còn còn thận trọng như lần đầu tiên.
Nhưng ngoài cửa có một đám luật sư đang bận rộn khua chiên gõ mỏ, nhìn thấy đại luật sư vĩ đại lạnh lùng của bọn họ, sắc mặt ôn hòa ôm một đứa đứa trẻ hoạt bát cá tính sải chân bước vào, miệng ai cũng nghệch ra đủ nhét một quả trứng gà.
Có nhiều người không kìm chế được cảm xúc của mình, che miệng kinh ngạc một tiếng.
Ai ya, má ơi đây là mặt trời mọc ở phía Tây à, luật sư Lục vậy mà lại có biểu tình dịu dàng như vậy, đây không phải là ngày tận thế chứ.
Đợi sau khi Lục Trình Thiên ôm Du Du vào văn phòng, tất cả mọi người đều bắt đầu ầm ĩ.
Âm thanh ồn ào huyên náo, một chút cũng không giống luật sư nghiêm cẩn tỉ mỉ, một loạt các phóng viên đều đang nhiều chuyện.
"Má ơi, vừa nãy các người thấy biểu tình của luật sư Lục không, giống như là băng sơn vạn năm tan chảy, mùa xuân hoa nở."
"Tôi cũng thấy, nhưng mà luật sư Lục của chúng ta lúc cười lên thật đẹp trai, 180 độ tìm không ra góc chết."
"Mấy cái người này chẳng lẽ không chú ý trọng điểm hả? Luật sư Lục là ôm một đứa trẻ đi vào, là đứa trẻ đó, hơn nữa anh ấy lại bình dị gần gũi như vậy, chắc là vì đứa trẻ a."
Người nói hận không thể cầm cây thước gõ gõ vào bảng đen để nói với mọi người rằng chủ đề này mới là cái để quan tâm.
"Đứa bé...không phải là con trai của luật sư Lục chứ."
"Khốc, cậu đừng có nói vô căn cứ vậy, nếu như con trai của luật sư Lục lớn như vậy thì tôi sẽ nhảy từ tầng mười chín xuống." Có một người hâm mộ trung thành với Lục Trình Thiên, dùng bộ dạng sắp đến tận thế để nói.
Những người xung quanh "xì" một tiếng không để ý đến cô ta, gì mà nhảy từ tầng mười chín xuống.
"Tôi cảm thấy không đáng tin, nếu như con trai của luật sư Lục lớn như vậy, cô Cảnh có thể không nổi khùng lên à, có thể chỉ là con của một người bạn."
"Đúng đó đúng đó, hình như tôi nhớ đứa nhỏ tóc xù đó, là, là cá gì đó....." Cô gái nói một hồi liền không nhớ nữa, nhưng cô có một ký ức sâu đậm với cái đầu xù.
Những đứa trẻ bình thường cũng có kiểu tóc tương tự, chính là tính cách của đứa trẻ này lại làm người khác không có cách nào quên được.
"Các người đừng có đoán bừa nữa, đứa trẻ đó là họ hàng của Tư Tư." La Tố Như trực tiếp xuất hiện bác bỏ tin đồn, ngày hôm đó cô ấy cũng ở đó, cho nên mới biết được một chút ngọn nguồn.
La Tố Như nói những lời này, bọn họ mới không thảo luận nữa, nhưng vẫn đang tiếp tục nói những chuyện có hay không có.
Cho đến khi Lân Hoàng bước ra khỏi văn phòng và nói với bọn họ: "Đừng quên những chuyện mà luật sư Lục đã nói, Sở Sự Vụ không phải là một tạp chí giải trí, lúc đi làm hãy làm tốt trách nhiệm của bản thân, tan ca thì muốn nói gì cũng không ai quản."
Những người này bị Lân Hoàng cảnh cáo như vậy mới tản ra làm việc, dù sao cũng không thể xâm phạm vào hình tượng cao quý của Lục Trình Thiên trong lòng bọn họ được.
Khi La Tố Như trở về văn phòng của mình còn phát ra mấy tiếng thở dài chán nản, đã lâu rồi cô vẫn chưa gặp được Vy Vy, ngay cả Tư Tư cũng không còn làm việc ở trên lầu nữa, giống như hai người bọn họ chưa từng xuất hiện.
Trừ cô vẫn còn nhớ thì không ai nhắc đến cái tên đó nữa, ngay cả Lâm An Nghi cũng từ từ quên mất, nếu như bây giờ Vy Vy trở lại làm việc nhất định sẽ bị làm khó.
Trong văn phòng, Lục Trình Thiên ấn nút gọi trên điện thoại cố định, nói với người bên trong vài câu rồi cúp máy, đi đến vị trí ở ghế sofa ngồi xuống.
Du Du cũng không nhìn Đông nhìn Tây, thành thực mà ngồi ở đó.
"Cháu một mình ra ngoài người nhà có biết không?" Lục Trình Thiên nghỉ đến bé đi một mình, trên lưng còn mang một cái balo, chạy lẻ loi ra ngoài như vậy rất có khả năng sẽ bị bắt cóc bán đi, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu trái tim anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn không gì bằng.
Đồng thời cũng cảm thấy rất tức giận, trên đời này sao lại có ba mẹ vô trách nhiệm như vậy, để con chạy mất cũng không biết.
"Dạ, cháu trực tiếp đón xe đến đây." Đây là lần đầu tiên mà Du Du nói dối, giọng nói của bé hạ thấp hết cở.
Nhưng Lục Trình Thiên lại tưởng tượng về ba mẹ của Du Du, giống như là một con nai không có chỗ trú, giọng nói lạnh lùng không tự chủ được buông lỏng: "Bọn họ lại cãi nhau nữa sao."
Du Du gật đầu, sau lại lắc đầu, nhíu chặt đôi mày nhỏ và buồn bã nói: "Bọn họ đã xa nhau hoàn toàn rồi, cháu không cần nghĩ lâu cũng muốn cùng mẹ rời đi."
Đây cũng không phải là một lời nói dối, hóa ra trong lòng bé vẫn ôm ấp một hy vọng, bây giờ xem ra đã thật sự không thể nữa rồi, cho nên bé mới muốn đến để nói lời tạm biệt cuối cùng.
Lục Trình Thiên hơi nhíu mày, hình như anh không hài lòng với cách làm cha làm mẹ của người đàn ông và người phụ nữ này, nhưng tính cách của anh là không xen quá nhiều vào việc của người khác: "Cháu đã chuẩn bị đi cùng với mẹ thì không nên chạy lung tung."
Không biết tại sao khi nghe đứa bé này nói muốn rời khỏi cùng mẹ, tâm trạng của anh càng trở nên ảm đạm, giống như là tim mình đã bị khoét mất một chỗ.
"Cháu biết ạ." Lát nữa cháu sẽ trở về, chỉ là muốn đến để tạm biệt với chú Lục." Giọng nói của Du Du có chút ấm ức.
Tiểu mềm mại mang theo giọng điệu lên án làm tim Lục Trình Thiên mềm đi, muốn vươn tay xoa cái đầu nhỏ của bé đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp, chỉ đành dừng lại: "Trở về có thể đến tìm chú."
Anh nghĩ đứa bé này chỉ là đi với mẹ cho thoải mái tâm tình, qua một đoạn thời gian sẽ trở về, Du Du nhịn không được ngẩng đầu mong chờ nhìn anh, thanh âm buồn bã: "Chú Lục, chú không hiểu, ba đã làm tổn thương mẹ, có thể sau này mẹ sẽ không quay trở lại nữa."
Sau này sẽ không quay trở lại nữa? Tim Lục Trình Thiên run rẩy, có một loại cảm giác nói không nên lời lan tràn trong lồng ngực. Anh nhớ đến buổi tối hôm đó cũng là Đan Diễn Vy quyết đoán nói với anh, cô liền rất nhanh rời khỏi nơi này.
Trong mắt của cô, anh là một con quỷ máu lạnh và tàn nhẫn mà thôi, chỉ có Hà Cảnh Quân mới là đối tượng yêu đương lý tưởng của cô.
Lục Trình Thiên rất nhanh thu lại tâm tình, nhẹ nhàng hỏi: "Con không muốn bọn họ chia tay phải không."
"Đương nhiên là không muốn, nhưng con nghĩ bọn họ tách ra sẽ tốt hơn." Du Du nói với Lục Trình Thiên còn mang theo một ánh mắt trách cứ, cái miệng nhỏ chu ra sắp treo được quai ấm trà: "Bây giờ ba đã có bạn gái mới rồi, cũng không còn quan tâm mẹ nữa, còn làm tổn thương mẹ, người ba như vậy cháu cũng không muốn."
Đối với chuyện tình cảm sửa đứa nhỏ này và bà ba mẹ, anh cũng không hiểu, cho nên anh cũng không thể đưa ra lời nhận xét, chỉ là người đang ông đó có thật sự vô trách nhiệm giống như bé nói, bỏ lại một đứa trẻ dễ thương hiểu chuyện như vậy đi tìm người phụ nữ khác, thật sự là một tên khốn nạn.
Lục Trình Thiên không biết rằng người đàn ông mà anh đang mắng, hận như vậy lại là mình: "Ông ta đối với cháu không tốt sao?"
Tạm gác những chuyện khác không nói tới, làm một người cha thì tình cảm đối với con phải luôn chân thành.
Nói đến đây thì Du Du càng thêm ấm ức, anh chính là ba của bé "trong tim ba có con hay không?"
Tiếc là bé cũng không thể nói: "Cháu cũng không biết có được tính là tốt hay không, nhưng cháu cảm thấy có lẽ là không tệ."
Từ cảm giác hai lần gặp nhau mà nói thì không tính là tệ.