CHƯƠNG 74: LỜI TỰA CHÂU NGỌC
“Tôi nhớ đã cảnh cáo em tránh xa người đàn ông đó ra một chút.”
Trong không gian tối đen như mực, thanh âm trầm thấp của Lục Trình Thiên giống cơn ớn lạnh từ sau lưng Đan Diễn Vy lan ra khắp người cô.
Đến tất cả tế bảo toàn thân đều bị đông cứng lại.
“Tôi chỉ đồng ý với anh tôi từ chối lời cầu hôn của anh ấy.”
“Cái này có khác biệt sao?” Hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, anh có lẽ đã nói rất rõ.
Đan Diễn Vy nghiêng đầu không muốn nhìn anh, thực tế ngoài ánh trăng chút xíu bên ngoài cửa sổ, cô cũng không nhìn rõ cái gì, chỉ là càng nhìn không rõ, thần kinh con người càng căng thẳng.
“Nói xong chưa, nói xong anh có thể đi được rồi.”
Cô không hiểu tại sao ba năm đó, anh rất ít khi quan tâm cô giao tiếp với ai, đột nhiên lúc muốn chia tay lại bắt đầu để tâm.
Đương nhiên, cô không có tự mình đa tình cảm thấy anh là đang để ý cô, hoặc là bởi vì số tiền đó, khiến anh rất tức giận.
“Đan Diễn Vy, em thích anh ta.” Lục Trình Thiên không buông tay, thanh âm trầm thấp lại càng kéo thấp.
Đan Diễn Vy nắm chặt lòng bàn tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp lại: “Cảnh Quân có gì không tốt.”
Trong lòng cô cũng đang tự hỏi chính mình, người đàn ông ôn nhu như ngọc đó có gì không tốt.
Anh ta từ trước đến nay chưa từng khiến cô áp lực, cho dù cô làm sai chuyện gì, đều chưa từng tức giận, thậm chí còn thay cô tìm lí do.
Nhưng mà tại sao, tại sao trái tim còn đang đập này lại bởi vì từng hành động lời nói,nhất cử nhất động của người đàn ông trước mắt mà vùng vẫy.
Đan Diễn Vy, mày thật là vô dụng.
Lục Trình Thiên trực tiếp vứt ra hai chữ: “Tầm thường.”
Anh vậy mà bởi vì lo lắng sức khỏe của cô, đợi đến bây giờ, ha, Lục Trình Thiên anh từ lúc nào trở nên thiếu quyết đoán như vậy.
Dần dần Lục Trình Thiên buông tay khống chế Đan Diễn Vy ra, lùi lại một bước, thân ảnh cao lớn thẳng tắp, dưới ánh trăng hiện lên càng lạnh lẽo không thể lại gần.
Trong lòng Đan Diễn Vy đột nhiên thấy đau nhói, lời nói ra lại chữ tựa châu ngọc.
“Tôi tầm thường thô tục, vậy luật sư Lục hiện tại đang làm gì? Chẳng qua là chuyện bắn đại bác*, làm sao luật sư Lục cảm thấy vẫn chưa hết hứng, muốn đến lần nữa, đáng tiếc tôi hôm nay không có tâm trạng này.”
*Làm tình, lên giường
Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy không khí xung quanh trong chốc lát trở nên lạnh lẽo.
Cô nói với mình không được lùi bước, không được sợ hãi, chỉ là hai tay không tự chủ bấu vào tường sau lưng.
Khuôn mặt tuấn tú cau có của Lục Trình Thên thêm một tầng băng lạnh, trong con người đen tức giận cuồn cuồn, giống như hận không thể nuốt người phụ nữ trước mặt vào bụng: “Đan Diễn Vy, em nói lại lần nữa.”
“Luật sư Lục nặng tai à?” Đan Diễn Vy dùng toàn bộ sức lực, đối với Lục Trình Thiên, từng chữ từng chữ nói: “Tôi nói, tôi, không, có, hứng, thú, với, anh.”
Giây tiếp theo, hiện thực nói cho cô biết đừng tùy tiện chọc tức người đàn ông bên lề cơn thịnh nộ.
Cả người Đan Diễn Vy bị ném lên sofa mềm, cơ thể theo đó nảy lên hai cái, không nhịn được tăng cao âm lượng: “Lục Trình Thiên anh làm cái gì vậy?”
“Sao, không gọi luật sư Lục nữa.” Người đang ông rướn người về phía trước, ép thân thể yếu đuối của cô đến góc.
Đan Diễn Vy lơ lửng nửa người, lùi cũng không lùi lại được nhìn anh.
Lần này cô mượn ánh trăng lờ mờ, mới có thể nhìn rõ cơn bão tố trong mắt người đàn ông có bao nhiêu dọa người.
“Lục, Lục Trình Thiên, anh tránh xa tôi ra một chút.”
Đan Diễn Vy đột nhiên phát hiện cái suy nghĩ chọc tức anh của bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.
“Đan Diễn Vy, em đang sợ hãi.” Người đàn ông tức giận khiến người ta càng thấy không nắm bắt được, đến giọng nói đều dễ nghe trêu người đáng chết.
Hai tay Đan Diễn Vy chống lên sô pha để bản thân không bị rơi xuống, con ngươi kiên cường lại không chịu yếu thế nhìn anh.
“Tôi có cái gì mà sợ, ngược lại là anh đột nhập vào nhà riêng đây là phạm pháp.”
Lục Trình Thiên không để ý tháo ca-vát trước ngực, lộ ra làn da màu lúa mạch săn chắc trước ngực, nếu như không phải ánh mắt lạnh lẽo âm u của anh, ai cũng sẽ cảm thấy anh chỉ là một luật sư.
Chậm rãi mở miệng: “Không tệ, còn biết một chút luật pháp, sau đó thì sao?”
Đan Diễn Vy bất giác nuốt nước bọt, cảnh giác phòng bị nhìn anh: “Luật sư Lục biết luật phạm pháp có phải là không tốt không, điều này ít nhất ba năm tù.”
“Tiếp tục.” Lục Trình Thiên thuận tay vứt cà-vạt xuống, dường như cảm thấy bộ vest trên người có chút cản trở, trực tiếp cởi ra vất sang một bên.
Đan Diễn Vy nhìn quần áo của Lục Trình Thiên từng chiếc từng chiếc cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng lộ ra cơ thể hoàn mĩ không vết tích của anh.
Mắt không tự chủ mở to lại mở to, tên này tại sao lại muốn cởi quần áo?
Anh ta cho rằng bản thân đang mặc quần áo quyến rũ sao!
“Tôi đã không còn lời để nói rồi, Lục Trình Thiên nếu anh hiểu thì hiện giờ rời đi, tôi có thể không đi tố cáo.” Đan Diễn Vy cưỡng ép ánh mắt đang dán chặt trên người anh dời đi, khuôn mặt trắng nõn lại không không chế được hai tai đỏ ửng.
Lục Trình Thiên dường như nhìn ra sự mất tự nhiên trên mặt Đan Diễn Vy, con ngươi đen sâu vẽ lên ý cười, nhanh đến mức khiến người khác cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Thời khắc đó Đan Diễn Vy quá mức lo lắng, căn bản không có tâm trạng để ý.
“Nếu em đã nói như vậy, không làm một chút hành động thực tế, dường như có chút có lỗi đối với ý tốt của em.”
“Lục Trình Thiên, anh có ý gì?” Trái tim Đan Diễn Vy theo đó mà thấp thỏm.
Lục Trình Thiên lần này không có đáp lại, mà trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh muốn làm gì.
Đan Diễn Vy ngây ra nhìn Lục Trình Thiên đem cà-vạt vứt xuống trói hai tay cô trước ngực, hành đồng lưu loát dứt khoát, không có bất kì dây dưa.
Đến khi cô phản ứng lại, đã không động đậy được....
“Lục Trình Thiên, anh mau thả tôi ra, thả tôi ra!!” Cô thật là sơ xuất.
Đan Diễn Vy tuyệt đối không thừa nhận bản thân trúng mỹ nam kế của người nào đó, phản ứng trở nên chậm chạp.
Hiện giờ cô cảm thấy bản thân giống như con dê non, mà Lục Trình Thiên chính là người cầm đao.
Lục Trình Thiên ngữ khí thanh lạnh nhàn nhã nói: “Không phải rất bướng bỉnh, rất cứng cổ sao?”
“Anh đây là bắt trói, anh phải ngồi tù đó có biết không, anh công việc luật sư không muốn mở rồi.” Trong đầu Đan Diễn Vy không ngừng tìm lời có thể thuyết phục được Lục Trình Thiên, nhưng cô càng rối, não không theo kịp tốc độ của cô.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có câu đó.
Đan Diễn Vy cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa: “Lục Trình Thiên, tên khốn nhà anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thân hình cao lớn của Lục Trình Thiên ép xuống, giọng nói trầm thấp từ tính áp vào tai cô, rõ ràng mà chậm rãi nói: “Thịt em.”
Người đàn ông trước nay luôn cao lãnh cấm dục, vậy mà nói ra loại câu mang sắc thái trên giường, cô kinh ngạc dường như sao chổi chạm đâm vào trái đất khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Không không, Lục Trình Thiên chắc chắn bị người ta đoạt mất rồi, đây là ảo giác.
Đúng, đều là ảo giác.
Đan Diễn Vy từ lừa người lừa mình nhắm mắt lại, âm thầm nói với chính mình, nhanh chóng từ trong cơn ác mộng tỉnh lạ.
Cũng chính vài giây cô nhắm mắt đó, cơ thể đột nhiên lạnh.
“Lục, Lục Trình Thiên, anh, anh điên rồi.” Đan Diễn Vy cảm thấy bản thân nói chuyện đều bắt đầu run cầm cập
Lục Trình Thiên lộ ra ánh mắt khiến Đan Diễn Vy vô cùng khó hiểu, con ngươi giống như đá thạch đen dường như muốn hút cả người cô vào trong.