Vu Tư Tư lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa lái xe vừa mắng người, chiếc siêu xe chạy trong tiếng gió gào rú, bụi đất tung bay bên trong khói xe, kích thích rất nhiều ánh mắt.
“Chuyện gì?” Vu Tư Tư còn tức giận về thái độ của người đàn ông Lục Trịnh Thiên kia đối với cô lúc nãy, ngang nhiên dám cho người đem cô kéo ra ngoài?
Bà đây lớn như vậy còn chưa từng bị người khác đối xử như thế!
Người đàn ông này quả thực là không có tính người, đúng là thứ đàn ông cặn bã!
Hà Cảnh Quân: “Vu Tư Tư, Vy Vy đâu? Cô có tin tức của Vy Vy không? Tôi không tìm thấy cô ấy và Du Du.”
Giọng nói của Hà Cẩn Ngôn vô cùng dịu dàng, khiến tâm trạng người khác ngay lập tức trở nên thoải mái.
Sự tức giận của Vu Tư Tư cũng lắng xuống một cách lạ thường.
“Anh chưa gọi điện thoại cho Vy Vy sao? Sao lại đến chỗ của tôi mà hỏi?” Trong đầu Vu Tư Tư chợt nhảy ra một suy nghĩ, không nhịn được bèn mở miệng hỏi.
“Tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không có người nghe máy, cho nên tôi lo Vy Vy xảy ra chuyện gì không hay.”
Vu Tư Tư mở to hai mắt nhìn, lập tức thắng gấp xe dừng lại.
Hà Cảnh Quân chờ đợi.
Lại nghe thấy Vu Tư Tư nói: “Mẹ kiếp! Cái thứ đàn ông cặn bã Lục Trịnh Thiên này, chắc chắn là anh ta giở trò!”
Bên kia điện thoại, Hà Cảnh Quân khẽ nhướng mày.
Không đợi anh lên tiếng, ở đầu dây bên kia Vu Tư Tư liền nói một mạch: “Tôi nói cho anh nghe, tên Lục Trịnh Thiên kia thật sự là rất tệ, tôi khẳng định là anh ta trộm di động của Vy Vy rồi kéo anh vào danh sách đen rồi, không thì sao Vy Vy lại không nhận được cuộc gọi của anh? Rõ ràng lúc sáng tôi mới gọi điện thoại cho Vy Vy, đúng rồi, anh ta vừa rồi còn bảo vệ Vũ Thư bắt nạt tôi và Vy Vy nữa.”
Hà Cảnh Quân đối với Vy Vy và Du Du vô cùng tốt, Vu Tư Tư biết rõ điều này, thậm chí không chỉ một lần nghĩ đến việc muốn Vy Vy và Hà Cảnh Quân ở bên nhau, chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng lại vì cái tên Lục Trịnh Thiên chen ở giữa, làm xáo trộn một hạnh phúc, thật sự là làm người khác hận đến xương tủy.
Lúc này Vu Tư Tư không để tâm Hà Cảnh Quân, nỗi nhục bị đuổi ở chỗ Lục Trịnh Thiên vừa rồi, trong lòng có sự tức giận còn chưa kịp bùng nổ, đương nhiên muốn tìm một người để nói ra hết trước đã.
Vì thế, sau khi đem toàn bộ mọi việc nói với Hà Cảnh Quân thì tâm trạng cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cuối cùng Vu Tư Tư lại nói: “Vy Vy bây giờ đang ở trong biệt thự ở sườn núi XX, bảo vệ ở đó rất lợi hại, nếu anh tính đi tìm Vi Vi, để không nổi lên xung đột, thì tôi khuyên vẫn nên gặp mặt ở bên ngoài, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Vy Vy.”
Có người chị em như này, mọi chuyện đều cẩn thận sắp xếp.
Vì thế, Hà Cảnh Quân chỉ biết nói cảm ơn.
Vu Tư Tư xua xua tay: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, khi các người kết hôn thì cho phù dâu tôi cái phong bao lì xì lớn một chút là được.”
“Tôi sẽ nhớ rõ.” Hà Cảnh Quân nói.
Vu Tư Tư nghe thấy như vậy liền vô cùng sung sướng.
Ngắt điện thoại, anh kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời ở trong lòng âm thầm đem món nợ đối với Lục Trịnh Thiên nhớ kỹ.
Không cần Vu Tư Tư gọi điện thoại cho Đan Diễn Vy, cô ấy đã tự động gọi đến.
Vu Tư Tư nhếch miệng, thật là tâm linh tương thông.
“Tư Tư, vừa rồi cậu gọi điện với ai vậy? Sao luôn ở trạng thái đường dây bận.”
Vu Tư Tư nói: “Nói chuyện cùng với Hà Cảnh Quân, Vy Vy, có phải cậu không nhận được điện thoại của anh ta hay không, anh ta tìm không thấy cậu, gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không nghe máy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đan Diễn Vy sửng sốt một chút rồi kiểm tra di động, không có vấn đề gì cả?
Nhưng cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại nào không nhận.
“Tớ không nhận được điện thoại của anh ta…”
“Kiểm tra danh sách đen của cậu một chút đi!”
Đan Diễn Vy mơ hồ mở danh sách đen ra, bên trong bất ngờ có một dãy số, chính là số của Hà Cảnh Quân.
Cô không lên tiếng, Vu Tư Tư có thể biết sắc mặt của Đan Diễn Vy bên kia, hừ lạnh nói: “Hừ, Lục Trịnh Thiên thật đúng là ấu trĩ, loại việc chỉ có học sinh tiểu học mới làm này anh ta cũng làm ra được, tớ biết là anh ta giở trò, cậu làm sao để anh ta động đến di động của cậu được chứ? Đây chính đồ vật cá nhân của người khác mà.”
Trong đầu của Đan Diễn Vy hiện lên vài khoảng khắc, nghĩ tới việc đêm qua, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Tối hôm qua dịu dàng như thế, sáng nay liền dắt một người đàn bà khác vào phòng, Lục Trịnh Thiên muốn làm vua sao?
Từng đợt khinh bỉ trong lòng hiện lên, Đan Diễn Vy nhanh chóng đem danh sách đen khôi phục lại bình thường.
“Không có, lần sau tớ sẽ để chú ý hơn, đúng rồi, Tư Tư cậu ổn không? Về chuyện vừa rồi, thật xin lỗi, cậu hiện tại thế nào, ở đâu rồi? Tớ đi qua gặp cậu!” Đan Diễn Vy nghĩ đến nguyên nhân ban đầu chính là do mình, trong lòng lại có thêm vài phần lo lắng.
“Không sao, bà đây như thế nào cậu còn không biết sao, mấy tên khốn đó, chính là mình đều sợ động tay làm bị thương bọn họ, nếu không bọn họ làm sao có thể đem tớ kéo đi như vậy.”
Đan Diễn Vy đương nhiên là không tin.
Nhưng mà còn có thể nói giỡn như vậy, cũng chứng minh rằng Vu Tư Tư thật sự là không sao.
“Được, tớ biết rồi, nhưng cậu trở về vẫn nên kiểm tra đàng hoàng một chút, lỡ đâu đập hoặc đụng đến chỗ nào thì sao, con gái mà như vậy thì rất khó coi.” Đan Diễn Vy dặn dò.
“Biết rồi, bà quản gia, tớ sẽ cởi hết kiểm tra thật cẩn thận, nếu cậu không yên tâm, tớ gửi ảnh chụp cho cậu xem.”
Đan Diễn Vy tức giận trợn tròn mắt: “Vẫn nên gửi cho cậu Đường nhà cậu coi đi.”
Vu Tư Tư nghe đến đó liền trực tiếp đem điện thoại ngắt.
Đan Diễn Vy mỉm cười, có như một người bạn như vậy thật tốt.
Tắt điện thoại không bao lâu, cô liền gọi qua cho Hà Cảnh Quân.
Hà Cảnh Quân nhìn thông báo trên màn hình, khóe miệng mỉm cười.
Trái tim treo trên cao bây giờ mới hạ xuống .
Mặc dù tình yêu của Vy Vy đối với anh không đủ, nhưng không phải là không có cảm tình gì.
Anh tin tưởng, chỉ cần anh nguyện ý chờ đợi, chỉ cần anh đối tốt với cô ấy, khắc cốt ghi tâm vẫn sẽ xúc động lòng người hơn so với tình cảm oanh liệt xúc động thời trẻ.
“Vy Vy..” Giọng nói dịu dàng bên kia truyền đến.
Đan Diễn Vy rũ mắt xuống, có chút áy náy: “Cảnh Quân, thật xin lỗi, không phải là em cố ý không nhận điện thoại của anh.”
“Anh biết, Vy Vy, loại việc nhỏ này chúng ta không cần thiết phải giải thích.” Hà Cảnh Quân ra vẻ tự nhiên nói.
Thế nhưng anh càng dịu dàng như vậy, Đan Diễn Vy càng cảm thấy có chút không thoải mái.
“Cảnh Quân, chúng ta gặp mặt một chút, em có chuyện muốn nói.” Không đợi Hà Cảnh Quân lên tiếng, Đan Diễn Vy giống như đã rất hạ quyết tâm mở lời.
Hà Cảnh Quân ngẩn người, chợt vui vẻ nói: “Được, đúng lúc giữa trưa, em muốn ăn cái gì? Anh đặt chỗ tốt trước, muốn anh đi qua đón em hay không?”
“Không cần đâu, em tự đi ra ngoài cũng được mà.” Lục Trịnh Thiên đã sắp xếp ở đây rất nhiều xe.