CHƯƠNG 127: KIỆN ĐÂU THẮNG ĐẤY
"Tớ đây là đang ví dụ cậu có hiểu không? Cậu nói trắng ra làm gì, tớ không muốn ăn cơm nữa rồi đây này." Vu Tư Tư cạn lời.
La Tố Như cười lên tiếng: “Ha ha, Tư Tư à, năng lực chịu đựng của cậu cần phải được nâng cao đó."
Đan Diễn Vy thấy Vu Tư Tư không còn ý định đi tìm Vũ Thư nữa, mời thở phào nhẹ nhõm nói: “Các cậu muốn ăn gì để tớ đi lấy cho."
"Tớ muốn một phần cơm thịt kho tàu, với một cái đùi gà." La Tố Như giơ tay ngay lập tức.
"Tố Như à, cậu cho rằng cậu là học sinh trả lời câu hỏi sao? Còn phải giơ tay. Có người đây là cảm thấy ngại nên mới chủ động như thế." Vu Tư Tư vẫn còn bực bội, nếu như lúc đó cô có mặt ở đó, trước tiên cô sẽ xé miệng cô ta ra, xem cô ta còn giả vờ ngây thơ vô tội được nữa không?
Đan Diễn Vy mỉm cười, cũng không để ý đến sự tức giận của Vu Tư Tư: “Tớ biết rồi, Tư Tư muốn ăn cá sốt chua ngọt."
Vu Tư Tư hừ một tiếng không phản bác.
Đan Diễn Vy hiểu ý, đứng dậy xếp hàng đi mua cơm.
La Tố Như thấy Đan Diễn Vy rời đi, liền tò mò kéo Tư Tư hỏi: “Có phải Vũ Thư kia có xích mích gì với Đan Diễn Vy không? Tớ thấy cái khí thế kia của cô ta là cố ý đánh trận lâu dài đấy."
"Còn không phải là lòng ghen tỵ của phụ nữ sao? Dù sao cậu chỉ cần biết người phụ nữ kia rất âm hiểm, ích kỷ là được rồi. Tớ không làm việc ở chỗ của các cậu, nếu người phụ nữ kia còn bắt nạt Vy Vy nữa, cậu nói với tớ một tiếng, xem tớ trừng trị cô ta thế nào."
Vu Tư Tư giả bộ hung ác giơ nắm đấm lên.
"Ừ ừ, tớ biết nên làm thế nào rồi." La Tố Như vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Hai người cúi đầu nhỏ giọng bàn bạc đối sách.
Đan Diễn Vy mua cơm xong trở về, hai người rất hiểu ý làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thấy thế nhíu mày buồn cười nói: “Đừng bảo là các cậu đang bàn bạc làm thế nào bán tớ đi với giá cao đấy nhé."
La Tố Như liếc mắt nhìn dáng người thon thả của Đan Diễn Vy hơi ghen tị nói: “Cậu ốm quá, bán đi không lời gì cả."
"Nhưng cũng đáng ít tiền." Vu Tư Tư nhìn ngực của cô chằm chằm, vẻ mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Đan Diễn Vy tức giận nói: “Không thèm nói với các cậu nữa, mau ăn cơm đi."
Ba người vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
"Một lúc nữa cơm nước xong tớ sẽ qua bên đó, không biết Lục Trình Thiên có trong văn phòng không?"
La Tố Như cắn một cái đùi gà, mơ hồ không rõ hỏi: “Tư Tư, Cậu tìm luật sư Lục của bọn tớ làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Đương nhiên là phỏng vấn rồi." Ánh mắt của Vu Tư Tư hơi lộ ra cảm giác nóng lòng muốn thử, không biết chờ chút nữa có moi ra được tin tức gì không?
Đan Diễn Vy không có hứng thú gì, nếu như bọn họ biết mình đã bán đứng nhóm chat của các cô, không biết bọn họ sẽ còn vui được như vậy nữa không?
"Cái gì? Cậu muốn phỏng vấn luật sư Lục của bọn tớ?" La Tố Như nghe Vu Tư Tư muốn phỏng vấn Lục Trình Thiên, thức ăn vừa nuốt vào đã bị nghẹn lại ở cổ họng, cô vội vàng vỗ mạnh vào ngực mình, đôi mắt cũng sắp trợn trắng cả lên.
Đan Diễn Vy vội vàng đưa ly nước lạnh của mình cho cô ấy: “Như, cậu mau uống một chút nước ép đi."
La Tố Như vội lấy ly nước uống một hớp lớn, cố gắng nuốt đồ ăn xuống, sau đó thở phào một hơi nói: “Mẹ ơi, tớ tưởng rằng suýt chút nữa đã nghẹn chết rồi."
"Đó chắc chắn là tin tức rất quan trọng." Vu Tư Tư sửng sốt vài giây mới trả lời, không phải chỉ là phỏng vấn Lục Trình Thiên thôi sao? Cô ấy có cần làm quá vậy không?
"Cái này cũng đúng, chỉ có điều là mất mặt quá đi. Không đúng, đây không phải là cái quan trọng nhất."
Suýt chút nữa La Tố Như đã bị kéo lạc đề, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh kích động nhìn Vu Tư Tư hỏi: “Tư Tư à, cậu làm thế nào mà khiến cho boss nhà chúng tớ chấp nhận phỏng vấn vậy? Cậu không biết cô bé lễ tân của công ty chúng tớ đã than phiền với tớ bao nhiêu lần đâu. Rất nhiều phỏng viên của các tạp chí lớn muốn đến đây phỏng vấn boss của chúng tớ, nhưng ai đến cũng tràn đầy tự tin, nhưng toàn thất vọng ê chề mà về cả."
"Nào có quá mức như cậu nói chứ?" Vu Tư Tư mang theo vẻ mặt đó chỉ là là chuyện nhỏ.
La Tố Như gật đầu thật mạnh: “Có, đương nhiên là có. Vốn là có một tòa soạn báo kinh tế chưa được sự đồng ý của boss chúng tớ đã trực tiếp đăng ảnh và tin của anh ấy lên báo, kết quả ngày thứ hai đã nhận được thư mời của luật sư."
"Chúng tớ là Văn phòng Luật sư, cái gì cũng không nhiều chỉ mỗi luật sư là nhiều nhất. Sau này, tòa soạn báo kia đã bị kiện đến đóng cửa luôn."
"Má ơi, không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao? Có cần phải làm quá vậy không?" Vu Tư Tư không tin.
"Đó là sự thật, cậu nên kiểm tra những ghi chép trước đây đi. Tư Tư, cậu phải xác định, boss của chúng tớ đã chấp nhận phỏng vấn rồi, tuy là Thần Tịch các cậu ở thành phố Cần An cũng rất nổi tiếng, nhưng boss của chúng tớ là luật sư, cái gì thì không biết nhưng kiện cáo lại rất lành nghề."
La Tố Như cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu: “Kiện đâu thắng đấy."
Vu Tư Tư giả vờ ho khan, cô thấy Đan Diễn Vy im lặng không lên tiếng, gõ bàn nói: “Tớ đây sắp đi chiến trường rồi, cũng không biết tin tức này có chính xác hay không?"
Đan Diễn Vy học theo dáng vẻ của Lục Trình Thiên, thong thả để đũa xuống, thản nhiên nói: “Tình báo chuẩn xác không sai."
"Vậy thì tốt." Vu Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn bị kiện ra tòa.
La Tố Như ngờ vực hỏi: "Vy Vy, Tư Tư, hai người các cậu đang nói tiếng lóng gì thế."
"Như, cậu đừng hỏi nữa, tớ có vũ khí bí mật đấy, hì hì. Yên tâm đi, sau khi thành công rồi tớ nghĩ Vy Vy sẽ mời chúng ta ăn cơm đấy." Lấy được nhiều tiền thưởng như vậy chắc chắn không thể nào thiếu một bữa cơm được.
Đan Diễn Vy cũng hào phóng gật đầu: “Không thành vấn đề, địa điểm cho các cậu tự chọn."
La Tố Như càng nghe không hiểu: “Tư Tư à, tại sao cậu phỏng vấn thành công mà Vy Vy lại phải mời khách?"
"Cậu hỏi nhiều thế làm gì, bây giờ tớ hỏi cậu, cậu có đi hay không? Cho cậu chọn địa chỉ đấy" Vu Tư Tư đưa ra yêu cầu hấp dẫn.
La Tố Như gật đầu thật mạnh: “Đi, đương nhiên tớ đi rồi. Ha ha, bảo đảm hai người các cậu sẽ hài long cho xem."
Qua giờ nghỉ trưa, Đan Diễn Vy và La Tố Như trờ về văn phòng trước, Vu Tư Tư còn phải đi lấy một ít đồ mới qua đây.
Vừa vào văn phòng, Đan Diễn Vy đã cảm thấy bầu không khí trong văn phòng có gì đó là lạ, tuy mọi người không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn cô lại không bình thường như trước nữa.
Càng nhiều hơn chính là ác ý, soi mói, là khinh bỉ, là xem thường.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Vũ Thư đã nói gì đó khiến cho mọi người hiểu lầm cô rồi.
La Tố Như cảm thấy rất khó chịu, muốn nói gì đó nhưng đã bị Đan Diễn Vy kéo lại trước một bước: “Như à, cậu không cần giải thích, bọn họ sẽ không tin đâu."
Bởi vì ngày hôm qua Lục Trình Thiên đã nói rồi, cho dù không thích cô, có nghi ngờ cô, mà lại không có bằng chứng xác thực bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
La Tố Như hiểu ý của Đan Diễn Vy, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, những người này muốn nịnh hót cũng không nên nịnh hót đến vậy chứ? Cô ghét nhất chính là những kẻ lúc nào cũng cổ cao hơn đầu nhưng lại làm những chuyện còn thua mấy kẻ ti tiện.
"Vy Vy, cậu nói đúng, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc. Chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được." La Tố Như cố ý nói lớn.
Có mấy người chột dạ, đụng tới ánh mắt dữ dằn của La Tố Như vội vã cúi đầu giả vờ đang bận.
Đan Diễn Vy hơi buồn cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của La Tố Như nói: “Như à, vụ án của cô Dương cậu đã sửa soạn xong chưa, có thể đưa cho tớ xem trước được không?"
"Chuyện nhỏ, để lát nữa tớ đưa cho cậu." La Tố Như lắc lư vui vẻ chạy về chỗ của mình.
Đan Diễn Vy trở về bàn làm việc của mình, không ngờ cô lại nhận được tiếng báo tin nhắn.