CHƯƠNG 197: ĐOẠN TỬ TUYỆT TÔN
Trái tim Đan Diễn Vy khẩn trương sắp nhảy ra khỏi ngực, cô biết rõ giờ phút này chỉ bản thân mình mới có thể cứu mình.
Cho dù có buồn nôn thế nào, cũng phải nhịn xuống.
Không phải lần nào cũng may mắn như vậy, anh sẽ từ trên trời giáng xuống.
Lại càng không cần phải nói, hiện tại chắc là anh đang ở bên cạnh Vũ Thư gặp người lớn trong nhà.
Trương Chính Quang thấy Đan Diễn Vy rất lâu mới đi được một đoạn, khó chịu nói: "Cô lề mà lề mề cái gì, không phải muốn kéo dài thời gian chứ."
"Sao lại như thế được, tôi chỉ là đang lo lắng chân của Trương tiên sinh không đi được nhanh như vậy." Đan Diễn Vy chỉ có thể cắn răng trả lời.
Vừa rồi một cước kia Đan Diễn Vy giẫm rất mạnh, tên phú nhị đại Trương Chính Quang chưa từng chịu khổ này đương nhiên là không chịu nổi, nhưng vì một hồi sảng khoái, vẫn có thể nhịn xuống: "Nếu hôm nay mà ảnh hưởng tới lực chiến đấu của anh, cô em nhất định phải theo cùng anh đây một tuần lễ."
Ngủ một tối làm sao đủ, đương nhiên là phải chờ anh ta chơi chán rồi lại nói, đến lúc đó anh ta ném cô cho đám bạn xấu giày vò, báo thù một cước này thật tốt.
Đan Diễn Vy coi như nghe không hiểu khẽ gật đầu, mùi nước hoa sặc sụa trên người anh ta xen lẫn một ít mùi gì đó không biết tên truyền vào chóp mũi của cô, trong dạ dày lại co rút một hồi, lông mày càng nhíu chặt thêm.
Cô cố gắng khống chế hô hấp của mình, bả vai bị quàng qua làn da giống như là có một vạn con kiến đang gặm cắn, ngoại trừ buồn nôn chính là buồn nôn.
Hai người đi đến một nơi không người, Trương Chính Quang đã chịu không được bắt đầu cởi quần áo.
Anh ta nhìn dáng vẻ lề mề của cô, càu nhàu nói: "Tiểu tiện nhân, đã đến mức này rồi, cô em cũng đừng giả vờ thanh thuần cái gì nữa, chỉ cần hầu hạ anh đây sướng rồi, cô em muốn bao nhiêu tiền không phải chỉ là một câu nói của tiểu gia anh đây sao."
Đan Diễn Vy không còn cách nào chỉ có thể giả vờ cởi váy áo, đôi mắt của Trương Chính Quang đều đang nhìn chằm chằm vào cô, làn da của người phụ nữ đáng chết này rất tốt, không giống những cô gái anh ta đã từng chơi qua, nói là mười tám tuổi, nhưng làn da kia lại giống như là ba mươi tuổi.
Người phụ nữ trước mặt nhìn không chỉ có mười tám tuổi, làn da càng là có thể véo ra nước được.
Nghĩ như vậy người anh em đói khát khó nhịn của anh ta đã ngo ngoe muốn động, gấp gáp bắt đầu kéo cổ áo.
Nhìn Đan Diễn Vy như đang cởi quần áo, nhưng trái tim lại treo lơ lửng giữa trời, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Trương Chính Quang, phát hiện anh ta đang không nhìn mình, nhưng tốc độ tay lại rất nhanh đem quần áo trên người lột sạch sẽ, chỉ còn lại đồ lót hình tam giác trông vô cùng buồn nôn.
Cô biết thời cơ đã tới.
"Trương tiên sinh... ."
Trương Chính Quang nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đan Diễn Vy đang gọi mình, cảm giác xương cốt đều muốn tan ra, ngẩng đầu một cái, chạm tới mặt là một nắm đấm, anh ta không có chút phòng bị nào bị đánh một cái rất đau, còn chưa kịp che mắt đã kêu rên.
Dưới hông truyền đến một trận đau đớn, theo bản năng đưa tay che lấy hạ bộ, thân thể co quắp lại một chỗ, theo đó giọng nói đều biến nhỏ: "Con mẹ nó, đau chết mất…."
Đan Diễn Vy sử dụng công pháp cuối cùng đoạn tử tuyệt tôn thành công khiến Trương Chính Quang nói không ra lời chỉ còn biết kêu đau.
Cô nhân cơ hội này, xoay người chạy, cũng mặc kệ trên chân có bao nhiêu đá vụn đâm vào, máu tươi in theo dấu chân cô, lấm ta lấm tấm khắc ở trên đồng cỏ lạnh như băng.
Váy cũng bị rách mấy vết lớn, cô gom góp hết sức lực, một đường vội vàng chạy, giống như đuổi theo sau lưng cô không phải là một người, mà là một đám lệ quỷ.
Đan Diễn Vy chỉ có một ý niệm trong đầu, nhất định phải thoát khỏi nơi này, trên người đau đến mức đã không có cảm giác, biệt thự đèn đuốc sáng trưng đã gần ngay trước mắt.
Cô thậm chí có thể nghe được âm nhạc truyền đến từ trong biệt thự, trong mắt hiển hiện lên một tia mừng rỡ.
Nhanh, nhanh lên, chỉ cần cô chạy nhanh một chút liền có thể được cứu.
Thật sự chỉ còn kém một chút như vậy... .
Trên lưng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, Đan Diễn Vy cứ như vậy nhìn biệt thự gần trong gang tấc biến mất trước mặt mình, cả người ngã xuống mặt đất cứng rắn.
Đau nhức, toàn thân không một chỗ nào không đau, đặc biệt là mũi chân chỗ bị đá đâm vào, cô đau đến mức nước mắt sắp trào ra như bão tố.
Nhưng cô không dám dừng lại, chỉ chần chờ vài giây đồng hồ, cắn răng muốn từ dưới đất bò dậy.
Người ở phía sau nhanh hơn cô một bước, dùng sức giẫm lên lưng cô, khiến cô không thể động đậy, người đàn ông thở dốc như trâu vừa tức giận vừa mắng: "Con mẹ nó tiểu tiện nhân, còn dám đá tao, cho thể diện mà không cần, đồ đê tiện."
Nói xong vẫn còn cảm thấy chưa hết giận dùng sức đạp mạnh Đan Diễn Vy mấy cái, nếu không phải anh ta còn lưu lại một chút đầu óc, vừa rồi bị một cước của tiện nhân này, nhà họ Trương bọn họ sẽ thật sự bị tuyệt hậu.
Chịu mấy đạp nhưng Đan Diễn Vy cũng không hề lên tiếng, quả thực là cố gắng chịu đựng cỗ đau nhức kịch liệt này, cũng không còn ngụy trang cùng anh ta nữa: "Trương Chính Quang, biệt thự ở ngay trước mặt, tốt nhất anh thả tôi ra."
"Thả cô? Nằm mơ đi, nếu cô dám kêu lên, cũng được, tôi sẽ nói là cô chủ động câu dẫn tôi, xem ai tin tưởng cô, đừng đùa nơi này chính là nhà họ Vũ, cũng là nhà chồng của dì tôi."
Hôm nay không xử tiện nhân này, tên Trương Chính Quang của anh ta sẽ viết ngược lại, phụ nữ mãnh liệt giống như vậy, anh ta đã gặp phải nhiều rồi, cũng có biện pháp để cô trở nên trung thực.
"Cứu ..." Đan Diễn Vy không quản được nhiều như vậy, chỉ muốn trốn thoát khỏi Trương Chính Quang, chỉ là cô vẫn không có kêu lên cái tên kia.
Dường như người đàn ông phía sau đã sớm chuẩn bị, thô lỗ che lấy miệng của cô không cho cô phát ra âm thanh.
"Tiện nhân, tôi để cho cô kêu... A, con mẹ nó cô còn dám cắn tôi." Trương Chính Quang không nghĩ tới trong thời điểm này Đan Diễn Vy còn dám cắn mình, vốn đã tức giận, anh ta càng dùng hết sức nhấc chân đá Đan Diễn Vy thêm mấy cái.
Vì phòng ngừa mình lại bị cắn, Trương Chính Quang đem cà vạt của mình nhét vào miệng cô, vẫn không quên nhục nhã cô: "Tiện nhân nếu cô còn dám phản kháng ông đây sẽ đem bít tất nhét vào trong miệng của cô, để cô nếm thử hương vị nam tính của ông đây."
Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy bụng dưới từng đợt đau đớn, dường như lục phủ ngũ tạng đều sắp bị người khác đá ra, khóe miệng tái nhợt gắt gao cắn chặt, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt lớn rơi trên mặt đất, kể cả như thế, cô cũng không nguyện ý yếu thế.
Miệng bị người ta chắn lại, thân thể bị người đè ép lên, cô còn có tay, còn có chân, hòn đá trên mặt đất bị cô bắt được một viên, trả giá bằng ba cái móng tay trực tiếp đứt gãy chảy máu.
Một chút đau đơn trên tay có thể bỏ qua không tính, cô dùng sức hướng phía đầu Trương Chính Quang ném lên, xem như giết anh ta đi rồi đền mạng, cũng không muốn bị anh ta ép buộc.
Chỉ là cô đang nằm rạp trên mặt đất, coi như dùng hết sức mình cũng không thể ném tới Trương Chính Quang.
Ngược lại hoàn toàn chọc giận anh ta, Trương Chính Quang thấy Đan Diễn Vy nhiều lần phản kháng mình, lần này còn muốn dùng tảng đá nện vào trán của mình, nếu như không phải vị trí có chút sai lệch, đoán chừng hôm nay anh ta sẽ đổ máu.
Chơi gái là ham mê của anh ta, nhưng mạng cũng chỉ có một cái, huống chi người phụ nữ dưới thân chỉ là một thứ rẻ tiền, lại còn dám nhiều lần đánh lén mình.
Trương Chính Quang giống như điên tay đấm chân đá Đan Diễn Vy, miệng còn không ngừng mắng chửi.
"Con mẹ mày cái đồ tiện nhân này, còn dám dùng đá nện ông đây, mày không phải chỉ là một đứa nông thôn thấp hèn thôi à, có thể được ông đây coi trọng mày là cho mày mặt mũi, mày còn dám phản kháng, nhất định phải chết sớm."