CHƯƠNG 386: VỨT XUỐNG BIỂN CHO CÁ ĂN
Thẩm Thất Thất trước nay không hề hoài nghi lời của Thẩm Lãng, trước mắt lóe sáng ngay lập tức muốn đứng dậy: "Thật sao? Vậy em muốn đến bệnh viên thăm Du Du."
"Đợi chút!" Thẩm Lãng đau đầu gọi lại.
Ai, tính cách bộp chộp này lúc nào mới có thể thay đổi?
"Anh hai?" Thẩm Thất Thất quay đầu, khuôn mặt nghi hoặc.
Thẩm Lãng kiên nhẫn giải thích: "Đứa bé đó vừa mới được tìm thấy, cả nhà vừa trải qua một trận sinh ly tử biệt, bây giờ em đi qua làm cái gì?"
"Nhưng mà, Du Du vì em mới sẽ..."
"Nó không phải vì em, mà là vì ba mẹ nó, cho dù em không dẫn nó ra ngoài, chuyện này cũng sẽ xảy ra, cho nên không phải em thì cũng sẽ là người khác, biết không?" Thẩm Lãng nghiêm túc nói cho Thẩm Thất Thất biết.
Anh không hy vọng vào lúc này Thẩm Thất Thất sẽ có bất kỳ hảo cảm và áy náy nào với con trai của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên, anh sớm muộn gì cũng sẽ đối phó.
Thẩm Thất Thất nửa hiểu nửa không, nhìn sắc mặt anh hai luôn ôn hòa lại khó có được nghiêm túc với cô, cô cũng không nói được lời khác.
Chỉ có thể gật gật đầu, thể hiện mình biết rồi.
Sau đó cũng không lại nói chuyện đi thăm Du Du nữa.
Thẩm Lãng thở phào một hơi, tiếp tục nói: "Lục Nhĩ có chút việc gấp đã rời khỏi bệnh viện rồi, em không cần đến bệnh viện tìm anh ta."
"A? Sao có thể...Sao có thể đột ngột như vậy, hơn nữa anh ấy cũng không nói với em một tiếng?" Thẩm Thất Thất khó tiếp nhận trừng to mắt, trong lòng có chút tổn thương.
Họ rõ ràng...rất có hảo cảm, không phải sao?
Sao có thể đột nhiên không từ mà biệt?
Thẩm Lãng thấy vậy, híp híp mắt, có chút không vui nói: "Thất Thất, Lục Nhĩ là đàn ông, đương nhiên có chuyện mình muốn làm, hai người quen biết không lâu, nói không chừng anh ta có vợ có gia đình, anh hai không hy vọng em đặt tâm tư lên người một người không nên."
"Không có không có, anh ấy không có bạn gái, anh ấy nói với em...anh hai..."
Thẩm Thất Thất lắc đầu như trống bỏi, chợt đối diện với ánh mắt của Thẩm Lãng, sắc mặt xấu hổ đỏ lên.
Rõ ràng bát tự còn không biết, cô lại nói giống như đã là bạn trai mình.
Thật sự là không biết xấu hổ.
Cô xấu hổ cúi đầu, không nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Lãng lóe lên tàn nhẫn và sát ý.
Thẩm Thất Thất nghịch tay, có chút xấu hổ, lại nghĩ tới Thẩm Lãng nói xấu Lục Nhĩ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh ấy rất tốt, đối xử với em cũng rất tốt, em cũng lớn rồi, anh đừng quản những chuyện này, được không?"
"...Được!" Thẩm Lãng cuối cùng thở dài.
Nhưng trong lòng lại có chủ ý, không để cho Lục Nhĩ xuất hiện trước mặt Thẩm Thất Thất nữa.
Trong lòng Thẩm Thất Thất vui vẻ không thôi, chỉ cho rằng đây là anh hai bị mình thuyết phục rồi.
Lại nói chuyện với Thẩm Lãng một chút bèn nhảy nhót rời đi.
Người đi rồi, Thẩm Lãng bèn gọi Trương Tam Lý Tứ tới.
"Bên Lục Nhĩ đã làm ổn thỏa chưa?" Giọng Thẩm Lãng có chút lạnh lùng.
Trương Tam Lý Tứ nịnh nọt cười: "Lão đại yên tâm, chuyện đều làm ổn thỏa rồi, cho dù có người tra cũng không tra được."
"Rất tốt, khoảng thời gian này kêu người bảo vệ tốt cô chủ, tuyệt đối không thể cho cô chủ và Lục Nhĩ gặp mặt. Đợi qua một đoạn thời gian, sau khi chuyện này kết thúc..." Thẩm Lãng ý tứ sâu xa.
Trương Tam Lý Tứ không hẹn mà cùng run rẩy cơ thể.
Đợi qua một đoạn thời gian, Lục Nhĩ không còn giá trị lợi dụng, vậy thì là mệnh vứt xuống biển cho cá ăn.
Bệnh viện, Đan Diễn Vy ôm Du Du nằm trên giường không nhịn được ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã giữa trưa, hơn nữa còn bị người ta dùng tiếng vang dọa tỉnh.
Lúc nhìn rõ người đó, cô sững sờ: "Anh Hoàng? Sao anh lại ở đây?"
Người tới là Lâm Hoàng.
Ánh mắt Lâm Hoàng có chút xấu hổ, một tay nắm lại đưa lên miệng ho một tiếng: "À, tôi tới xem Du Du thế nào rồi, ngại quá làm cô tỉnh rồi, đúng rồi, trưa rồi có muốn cùng ăn trưa không, tôi mang đến không ít đồ cho ông chủ, cùng đến ăn đi."
Đan Diễn Vy sao không hiểu ý anh ta, lắc lắc đầu cười: "Không cần đâu, tôi đợi lát nữa ra ngoài mua là được rồi, anh Hoàng đi làm việc trước đi, bên đó có lẽ cần anh chăm sóc."
Lâm Hoàng thấy vậy, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng đi.
Ông chủ à, không phải tôi không giúp anh, thực sự là giai nhân không phối hợp.
Đan Diễn Vy hừ lạnh, tên Lục Trình Thiên này!
"Mẹ." Du Du dụi mắt, biểu cảm sớm đã quen thuộc trên khuôn mặt trái xoan, còn có chút ngái ngủ, tóc dựng lên, lắc lư nhìn rất đáng yêu.
Đan Diễn Vy không nhịn được vươn tay nhéo nhéo.
Mềm mềm, xúc cảm rất thoải mái.
"Du Du, đói rồi chứ, muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con?" Đan Diễn Vy hỏi.
Ngủ một giấc ngon, lúc này tinh thần sảng khoái, đừng nói là Du Du, ngay cả cô cũng cảm thấy có chút đói.
Du Du lắc đầu, giọng lí nhì, còn có chút mê mang chưa tỉnh: "Con muốn ăn mì trứng mẹ làm."
Đan Diễn Vy sững sờ.
Thời gian cô nấu ăn cho Du Du không nhiều, không nghĩ tới đứa bé nhỏ như vậy lại có thể nhớ cô từng làm món gì.
Đan Diễn Vy lần nữa tự trách trong lòng.
Những năm này cô vì ở bên Lục Trình Thiên, thực sự thua thiệt Du Du quá nhiều rồi.
Nhưng bây giờ kêu cô biến ra mì trứng, thật sự rất khó khăn.
Đan Diễn Vy có chút ngượng ngùng:" Du Du, chúng ta xuất viện xong mẹ làm cho con có được không? Hoặc là bây giờ mẹ ra ngoài mua mì, con ăn đỡ một chút?"
Trong đầu Du Du lúc này mới tỉnh táo, ngốc nghếch nhìn Đan Diễn Vy, giống như giớ mới hiểu ý của cô, đột nhiên cười, cười ngoan ngoãn: "Me, Du Du ăn gì cũng được."
Trong lòng Đan Diễn Vy có chút khó chịu.
Hôn hôn lên mặt Du Du, Đan Diễn Vy mới xuống giường: " Đợi mẹ đi mua đồ ngon cho con, mẹ sẽ bảo chị y tá đến đây với con, đừng chạy lung tung."
Đan Diễn Vy còn nhớ chuyện xảy ra khi Du Du ra ngoài chơi hôm qua, lúc này bất kể thế nào cũng sẽ không để cậu một mình trong phòng.
Du Du có chút áy náy chà chà mũi.
"Xin lỗi mẹ, hôm qua làm mẹ lo lắng." Du Du dụi vào lòng bàn tay Đan Diễn Vy, nhõng nhẽo.
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ thở dài: "Du Du, mẹ biết con không thích cả ngày ở trong bệnh viện, nhưng con còn nhỏ, thế giới này có rất nhiều thứ đen tối, khi con còn chưa đủ năng lực để một mình đương đầu với những điều xấu trên thế giới này, con phải ngoan ngoãn bên cạnh mẹ, để mẹ bảo vệ con, biết không?"
Du Du gật gật đầu: "Con biết rồi mẹ."
"Ừ, biết sai chịu sửa vẫn là con ngoan của mẹ, ngoan, đợi lát nữa chị y tá tới rồi, mẹ sẽ đi mua đồ cho con ăn." Trong lòng Đan Diễn Vy thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết tuổi Du Du đang ở thời kỳ tò mò với thế giới này, khó tranh khỏi muốn đi xem thế giới bên ngoài.
Nhưng tình trạng sức khỏe nó không tốt, đối diện với chuyện hôm qua, cô không nhịn được tự trách.
Nói hết như bây giờ lại là chuyện tốt.