CHƯƠNG 266: TIN NHẮN CỦA VŨ THƯ.
“Nóng ……” Đan Diễn Vy chỉ qua loa thốt lên một chữ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Du Du.
Nóng sao? Sắc mặt Vu Tư Tư khó hiểu, ở ngay trên đầu có nguyên một chiếc điều hòa thổi xuống, cô còn cảm thấy có hơi lạnh nữa mà, khi cô quay lại nhìn bạn thân mình thì người ta đã sớm phớt lờ cô rồi.
Việc duy nhất mà Đan Diễn Vy quan tâm nhất trong lòng cũng đã có sắp xếp cả rồi, cô và Hà Cảnh Quân cũng đã bàn bạc, vì sức khỏe của Du Du nên định ngày mốt sẽ rời đi.
“Tốc độ của các người có phải đã quá nhanh rồi không?” Nghe thấy cô thật sự phải đi, Vu Tư Tư vẫn có chút gì đó chưa phản ứng kịp.
Đan Diễn Vy biết bạn thân của mình không nỡ, nhưng cô lại càng sợ Lục Trình Thiên giở trò: “Ừ, đúng vậy a, bác sĩ bên đó cũng đã gọi điện thoại cho tớ rồi.”
“Được rồi, vậy mấy người đi đi, nhớ phải báo tin đó.”
Vu Tư Tư biết rõ việc chia ly sớm muộn cũng gì cũng sẽ xảy ra thôi, nhưng mà lần chia tay này lại không giống lúc trước, lúc trước chia tay rồi thì muốn về thì về, nhưng lần này ra nước ngoài là cách cả một Thái Bình Dương mênh mông, hơn nữa Lục Trình Thiên nhất định sẽ theo dõi hướng đi của cô.
Tới lúc đó cô muốn đi tìm Vy Vy cũng không được nữa.
“Dì à, dì yên tâm đi, Du Du sẽ nhắn tin cho dì.” Du Du chớp chớp đôi mắt trẻ thơ với Vu Tư Tư rồi nói một cách thân thiết.
Vu Tư Tư cũng vui vẻ trở lại, cô đưa tay nhéo nhéo bờ má bánh bao của cậu bé sau đó vui vẻ nói: “Không uổng công dì lại thương nhất con đó, tiểu tâm can của dì ơi, vẫn là con tốt nhất.”
“Hắc hắc, tất nhiên rồi a.” Du Du gật đầu phụ họa.
Đan Diễn Vy thấy vậy cũng cười theo, nhưng sau đó điện thoại trong túi cô bất chợt rung lên hai tiếng, là âm thanh nhắc có tin nhắn đến, cô cũng không chú ý lắm, chỉ lấy điện thoại rồi đưa mắt nhìn lên màn hình, bên trên đó hiện lên một cái tên.
Cả người Đan Diễn Vy chợt khựng lại, cô cũng không biết nên phản ứng thế nào nữa.
“Vy Vy em không sao chứ?” Hà Cảnh Quân ngồi bên cạnh Đan Diễn Vy,tâm tư anh lúc nào cũng đặt trên người cô cho nên chỉ cần một cử động nhỏ của cô thôi anh cũng có thể nhìn ra.
Lúc nãy còn là một cô gái nhỏ hùa theo người khác cười, nhưng sau khi nhìn vào điện thoại thì liền chau cả hai hàng lông mày thanh thoát lại, giống như cô vừa gặp phải một sự việc khó giải quyết nào đó.
Đan Diễn Vy rất nhanh liền tỉnh thần lại, cô bình tĩnh cất điện thoại vào rồi giả vờ nói như không có chuyện gì xảy ra hết: “Không có gì đâu, chỉ là mấy tin nhắn rác thôi.”
Thật sao? Tại sao anh lại luôn cảm thấy đó không phải là tin rác chứ, nhưng nghĩ tới ngày mốt là hai người lên đường đi rồi nên Hà Cảnh Quân cũng không hỏi nhiều nữa.
Vu Tư Tư vốn vẫn đang cười đùa với Du Du, trên bàn ăn ngoại trừ tiếng cười của hai người họ thì hai người còn lại đột nhiên không nói không rằng gì hết, Vu Tư Tư tò mò hỏi: “Hai người sao vậy, sao lại bày ra cái bộ dạng như đang có chuyện gì thế kia?”
Sau khi cô nghĩ nghĩ một lúc thì cười xấu xa nói: “Cảnh Quân, nghe nói ngày mai anh cũng đi cùng với Vy Vy hả?”
“Ừm.” Hà Cảnh Quân gật đầu.
Vu Tư Tư vẫn duy trì nụ cười xấu xa của mình: “Vậy thì Vy Vy và Du Du nhờ anh chăm sóc rồi, nếu như có tin gì tốt nhớ báo với em đó.”
Hà Cảnh Quân hiểu ý tứ trong câu nói của Vu Tư Tư, ánh mắt anh chợt mang theo ý cười: “ Được, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ.”
“Tư Tư, ăn cơm cũng không chặn được miệng của cậu à?” Đan Diễn Vy đương nhiên cũng hiểu ý của bạn thân mình rồi, khuôn mặt cô có hơi hoảng loạn, Tư Tư thật là, lúc này nói mấy câu vô nghĩa này để làm gì vậy chứ.
“Tớ đâu có nói gì đâu chứ?” Vu Tư Tư giả vờ ngây thơ vô tội: “Vy Vy có phải cậu hiểu lầm gì rồi không, tớ chỉ là muốn đợi sau khi Du Du làm phẫu thuật xong, kêu anh ấy thông báo cho tớ một tiếng cũng không được sao, hay là cậu nghĩ lệch qua thứ gì rồi đó.”
“......” Đan Diễn Vy chọn phương án yên lặng.
Vu Tư Tư thấy vậy càng cười to hơn.
Sau khi ăn xong, Đan Diễn Vy tìm một cái cớ để trở về phòng, cô lấy điện thoại di động ra rồi bấm lại tin nhắn lúc nãy.
------Vy Vy, buổi chiều ba giờ mình đợi cậu ở café Thượng Đảo.
Người gửi: Vũ Thư.
Đan Diễn Vy đã nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy khá lâu, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa, hôm qua sau khi cô và Lục Trình Thiên xảy ra quan hệ, cô cũng không biết nên đi đối mặt với cô ấy sao nữa đây, tuy hôm qua chỉ là ngoài ý muốn chứ không phải ý của cô, nhưng mà sự thật này vẫn khiến cho người ta khóc không được mà cười cũng không xong mà..
Sau một hồi do dự, cô trả lời tin nhắn chỉ với một chữ: Được.
Ngày mốt là cô đi rồi, gặp mặt một lần chắc cũng không sao đâu, dù sao cũng là bạn bè tốt của nhau nhiều năm rồi, cứ coi như lời từ biệt cuối cũng cũng được.
Cho dù trước đây có bao nhiêu ân oán và xích mích đi nữa, đợi sau khi cô rời đi rồi, mọi chuyện sẽ biến mất như khói tan vào mây thôi.
Đan Diễn Vy cất điện thoại rồi đi xuống lầu, Vu Tư Tư vẫn còn đang chơi với Du Du, còn Hà Cảnh Quân thì đứng ở bên cạnh nhìn.
“Tư Tư, chiều nay tớ có chuyện phải đi một chuyến, cậu giúp tớ chăm sóc cho Du Du một chút nha.”
“Cậu muốn ra ngoài sao, ra ngoài làm gì?” Vu Tư Tư còn chưa trả lời Đan Diễn Vy thì đã hỏi lại, trong khi ngón tay cô vẫn còn đang véo lên bờ má phúng phính của Du Du.
Đan Diễn Vy điềm tĩnh nói: “Không phải ngày mốt sẽ đi sao, tớ vẫn còn một số chuyện vẫn chưa chuẩn bị xong.”
“Được, tớ biết rồi.” Vu Tư Tư cũng rất vui khi chơi với Du Du.
Hà Cảnh Quân mở miệng nói: “ Để anh đưa em ra ngoài, vừa hay anh cũng phải tới công ty nữa.”
“Không cần đâu, nơi em muốn đi không cùng hướng với anh.” Đan Diễn Vy từ chối khéo.
Nhưng Hà Cảnh Quân vẫn nói một cách thân mật: “Không sao đâu, dù sao anh cũng không vội.”
Đan Diễn Vy cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Hai người một trước một sau rời đi, khi lên xe Đan Diễn Vy đã đưa anh một cái địa chỉ cách nơi hẹn của cô vài con đường.
Hà Cảnh Quân cũng không hỏi nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe đi đến địa chỉ mà cô nói.
Nửa tiếng sau, xe đến nơi. Trước khi Đan Diễn Vy ra khỏi xe, Hà Cảnh Quân đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vy Vy, tối hôm qua điện thoại của em hết pin sao?”
“A? Cái đó, đúng vậy a, em tỉnh dậy rồi mới phát hiện đó, để mọi người lo lắng rồi.” Đan Diễn Vy chợt khựng lại một chút sau đó chột dạ trả lời.
Hà Cảnh Quân chỉ cười cười không nói gì, sau đó thanh âm anh chợt trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ừ, anh biết rồi, em đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn đó.”
“Được rồi, anh cũng vậy nha, vậy em đi trước đây.” Đan Diễn Vy liếc nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Hà Cảnh Quân, cô lặng lẽ nói lời xin lỗi trong lòng rồi mở cửa xe ra.
Với một cú nhấp, cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hà Cảnh Quân dần dần thu lại, sự ấm áp nơi đáy mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn,trong lòng anh đau chết đi được, rõ ràng anh biết cô nói dối nhưng vẫn không nhẫn tâm vạch trần.
Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là yêu một người, chỉ cần được ở bên người đó là đủ rồi.
Hôm qua điện thoại của Vy Vy vốn không có bị tắt nguồn, hơn nữa là do có ai đó đã cố tình gác máy, có thể chắc chắn rằng người đi cùng Vy Vy ngày hôm qua không phải là Vu Tư Tư.
Vậy thì là ai chứ......
Đan Diễn Vy như đang chạy trốn khỏi xe vậy, cô cứ luôn cảm thấy mình không thể nào đối diện với ánh mắt dịu dàng đó của Hà Cảnh Quân được, như thể cô là một tên tội phạm, cái cảm giác này thật sự không tốt chút nào.
Nhưng cô không thể nói rõ được, dù sao đi nữa đó là một sự xấu hổ tột cùng.
Ngoại trừ tổn thương thì Lục Trình Thiên đối với cô cũng chỉ có áp bức, cho nên cho dù cô có không từ mà biệt dắt theo Du Du, cô cũng không bao giờ cảm thấy mắc nợ Lục Trình Thiên hết.
Nhưng Cảnh Quân thì khác. Ngay từ đầu, cô đã giận dỗi rồi còn xa lánh anh, nhưng tới cuối cùng cô vẫn phải cần sự giúp đỡ từ anh thì mới đi được, nên cảm giác tội lỗi này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ với Hà Cảnh Quân
Đan Diễn Vy đang nghĩ rằng nếu Du Du thực sự chấp nhận Cảnh Quân, cô sẽ sẵn sàng vì Du Du, vì báo ân mà ở bên cạnh anh ấy.
Cho dù hai người không có tình yêu, thì sau này cũng sẽ có tình thân thôi.
Cô nghĩ, ít nhất là lúc này, mọi người sẽ đều vui vẻ, có đúng không?
……..