CHƯƠNG 292: ĐAN DIỄN VY NỔI ĐIÊN.
Cánh tay của Vũ Thư nâng lên, kéo mái tóc dài của Đan Diễn Vy để buộc cô phải ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ ngày trước của cô trở nên đỏ và sưng, khẽ cúi đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Thông cảm và thương hại nói với cô: “Đan Diễn Vy, thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đùa với cô thôi, nghiệt chủng kia chắc chắn phải chết, mà cô vẫn sẽ sống, một người đau khổ, miễn cưỡng mà sống trên thề giới này.”
“Không, không, không...” Đan Diễn Vy cảm thấy đa đầu của mình sắp bị kéo rách rồi, dường như cô không cảm nhận được một chút đau đớn nào, đột nhiên giơ tay lên nắm lấy Vũ Thư, trong đôi mắt nổi lên những tia máu màu đỏ, tất cả sự trấn tĩnh vì câu nói của Vũ Thư mà hoàn toàn sụp đổ.
Gào lên với cô ta: “Vũ Thư, cô không thể làm tổn thương đến Du Du, nó vẫn còn là một đứa trẻ, không phải cô muốn tôi chết sao, chỉ cần cô bỏ qua co nó, tôi có thể đi chết ngay lập tức.”
“Chà, hóa ra cô cũng biết sợ hãi, tôi còn cho rằng cô không sợ điều gì chứ, đáng tiếc, tôi muốn nhìn thấy đứa nghiệt chủng kia chết trước mặt cô, cô yên tâm, tôi sẽ để cô nhìn nó chết một cách đau đớn.”
Vũ Thư thấy sự sụp đổ của Đan Diễn Vy, trong lòng cuối cùng cũng có một loại cảm giác vui vẻ khi báo thù, nhưng những thứ này mãi mãi không đủ, cô ta muốn nhìn thấy Đan Diễn Vy hận cũng không thể, mà cầu xin cũng không được, trơ mắt nhìn con trai của mình chết trước mặt.
Như vậy mới có thể bù đắp một chút giận dữ trong lòng cô ta. Vũ Thư liếc nhìn Lý Ngao, Lý Ngao không hề gì khẽ vẫy ngón tay, rất nhanh có người khống chế xung quanh Hà Cảnh Ngôn, đi về phía phòng phẫu thuật.
Mặc dù thân thủ của Hà Cảnh Ngôn không tồi, nhưng chỉ có hai nắm đấm rất khó đánh bại được nhiều người như vậy, chưa kể đang có bảy tám người vây xung quanh một mình anh ta.
Đan Diễn Vy nhìn thấy mọi người đi về hướng phía sau cô, cuối cùng, sợi dây đàn vẫn kéo căng ở trong lòng cô cuối cùng đã đứt, đột nhiên đứng dậy từ mặt đất, hoảng loạn hét lên: “Kêu bọn họ không được đi vào, không được đi vào.”
Cô không thể để Du Du xảy ra chuyện gì, không thể, ai cũng không thể làm hại đến con của cô.
Ai cũng không thể….
Cánh tay của Vũ Thư bị nắm rất đau, giơ tay lên muốn kéo Đan Diễn Vy ra, chỉ là Đan Diễn Vy bây giờ giống như một người điên không có lý trí, hai tay cô giống như thép ghim chặt lên tay cô ta.
Làn da trắng mịn của cô ấy truyền đến một cơn đau, cúi đầu, cánh tay đã rớm một ít máu: “Con đ* đáng chết này, bỏ tay ra cho tôi, cô đang làm tôi đau đó.”
“Tha cho con của tôi, tha cho nó, Vũ Thư, tôi có thể chịu đựng bất kỳ sự trả thù và nhục mạ của cô, nhưng tôi sẽ không bao giờ để cô động vào một sợi tóc của Du Du.”
Chỉ cần Đan Diễn Vy nghĩ đến tính mạng của Du Du gặp nguy hiểm, cô đã quên mất cái gì gọi là đau đớn, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại, cô đã dùng lực đá vào xương bánh chè của Vũ Thư.
“A, đau quá, đau chết tôi rồi.” Vũ Thư không lường trước được bị đánh đến mức mặt toàn là máu, Đan Diễn Vy vẫn còn sức lực mạnh như vậy, không chút đề phòng bị đá một cái, cười giễu cợt một tiếng rồi quỳ xuống đất, đâu còn là hình ảnh thanh cao đoan trang.
“Các người đều bị mù hết sao, không nhìn thấy tôi bị thương à, nhanh chóng kéo người đàn bà điên này đi cho tôi.”
Lý Ngao muốn đi lên phía trước, nhưng loại thời điểm nguy cấp này, sức lực của Đan Diễn Vy đang bùng nổ, những người khác đi về phía trước, từ trong túi rút ra một con dao găm gấp, trực tiếp đặt lên cánh tay của Vũ Thư.
Ánh mắt kia giống như một một con sói mẹ đang bảo vệ một con bê, quát lên với bọn họ: “Nếu như ai dám qua đây, tôi sẽ giết chết cô ta, tôi nói là làm.”
Tất cả mọi người đều không lường trước được sự thay đổi này, quả thực chính là sự đảo ngược thần kỳ.
Con dao găm này là Đan Diễn Vy mang từ nhà đi, lúc đầu cô chỉ là vì bảo vệ chính mình, Vũ Thư đánh cô như thế nào cô cũng chịu đựng không có lấy ra, chính là vì đợi giây phút này.
Thời khắc bất đắc dĩ này.
Con dao lạnh lẽo đặt trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt vào cổ, bất kỳ ai cũng sẽ sợ hãi, chưa kể là Vũ Thư vốn không có kinh nghiệm trải qua loại này, cô ta cũng không ngờ Đan Diễn Vy đột nhiên phát điên, còn dám lấy cầm dao.
“Đan Diễn Vy, cô bỏ dao ra cho tôi, nhanh bỏ dao ra cho tôi.”
Đan Diễn Vy không chỉ không bỏ dao ra, ngược lại còn đến gần hơn một chút, lo lắng nhìn cánh cửa phẫu thuật đã được đẩy ra, vội vàng nói: “Cô kêu bọn họ ra đây, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau chết.”
“Không được, dù sao cũng không được.” Vũ Thư nghe thấy Đan Diễn Vy muốn giết mình, sợ hãi hét lên.
“Lý Ngao, anh mau gọi người của anh ra đây, lẽ nào anh thật sự muốn nhìn thấy tôi chết mới vui lòng sao?”
Lý Ngao không kề di chuyển, bình tĩnh nhìn Đan Diễn Vy, không nhanh không chậm nói: “Cô ta không dám.”
Người phụ nữ trước mặt có thể rất can đảm nhưng tay của cô đang run rẩy cũng thể hiện lúc này trong lòng cô đang rất căng thẳng, có lẽ cô chưa từng dùng dao để làm hại người khác.
Đan Diễn Vy nghe thấy trong phòng phẫu thuật truyền đến tiếng hét hoảng loạn, ánh mắt tức giận, lạnh lùng trừng mắt với Lý Ngao, dao trên tay thêm mấy phần sức lực, cái cổ xinh đẹp của Vũ Thư đã chảy một chút máu tươi: “Anh Lý, có thể thử xem tôi có dám không.”
Vũ Thư cẩm thấy cổ mình rất đau, theo bản năng giơ tay lên chạm vào, sờ được một chất lỏng dinh dính, đưa xuống trước mặt để nhìn, bất hiện thật sự là máu của mình, sợ hãi nhìn Lý Ngao hét lên: “Anh còn không mau nghe theo lời nói của cô ta, con đ* này đã bị điên rồi.”
Đâu cũng là lần đầu tiên cô ta sợ hãi cái chết, cô ta vẫn còn cho rằng Đan Diễn Vy yếu ớt không có năng lực ra tay, là cô ta quá tự tin rồi, cô ta không nên cho Đan Diễn Vy cơ hội phản kháng lại.
Lý Ngao nheo mắt lại, đôi mắt một mí rõ ràng càng nhỏ hơn, là anh ta xem thường người phụ nữ này, xem ra cô vẫn có mấy phần dũng khí, đương nhiên anh ta không quan tâm đứa bé trong phòng phẫu thuật thế nào, nhưng an nguy của Vũ Thư anh ta buộc phải chú ý đến.
Vì vậy anh ta liếc nhìn tên thuộc hạ bên cạnh, có người chạy đến phòng phẫu thuật.
“Bây giờ có thể thả cô ấy ra chứ.”
“Anh Lý, anh cảm thấy tôi ngu ngốc như vậy sao?”
Đan Diễn Vy không dám buông lỏng, bởi vì cô biết người đàn ông trước mặt đáng sợ đến mức nào, chính là giống như một con linh cẩu nhìn chằm chằm vào thảo nguyên nhỏ, chỉ cần buông lỏng một chút, tuyệt đối sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Cô nhìn Hà Cảnh Quân vết thương chồng chất hét lên một tiếng: “Cảnh Quân, anh đi qua trước đi.”
Hàn Cảnh Quân nhìn cô gật đầu, hít một hơi, đi đến bên cạnh cô.
“Anh không sao chứ.” Đan Diễn Vy nhìn cả người Hà Cảnh Quân đều là vết thương, tất cả những gì cô hỏi đều là vô nghĩa, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cuối cùng cô vẫn liên lụy đến Cảnh Ngôn.
“Anh không sao. Giải quyết những chuyện trước mắt đã.” Hà Cảnh Quân chỉ vào Lý Ngao.
Đan Diễn Vy đã hiểu, gật đầu.
“Phải như thế nào cô mới đồng ý thả tiểu Thư ra.” Thần sắc trên không mặt của Lý Ngao không thay đổi, giống như chắc chắn Đan Diễn Vy không dám ra tay.
Tiểu Thư là con chip duy nhất trong tay cô, cô chắc chắn sẽ không dám làm loạn.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, lạnh lùng nói: “Anh kêu tất cả người của anh rút lui, anh có thể ở lại.”
“Đồng ý với cô ta, nhanh đồng ý với cô ta, tôi sắp không chịu được rồi.” Vũ Thư đã bao giờ chịu qua sự tổn thương như thế này, cô không đợi Lý Ngao lên tiếng, sốt ruột hét lên.
Lý Ngao không có cách nào, chỉ có thể kêu người của mình rời đi.