CHƯƠNG 6: QUÁ LỚN RỒI
Một lúc sau Lục Trình Thiên mới buông tay, nhìn bộ dáng hai má đỏ hồng của Đan Diễn Vy, anh dùng tay vuốt ve đôi môi cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Đừng lên đó nữa, qua chỗ anh được không?”
Đan Diễn Vy có thể từ chối sao?
Ánh mắt của người đàn ông này, đôi môi khiến cô yêu đến phát điên, và cả giọng nói từ tính này nữa, khiến cô không thể từ chối, đỏ mặt khẽ ừ một tiếng.
Hai người hơn 2 tuần rồi chưa gặp, trong lòng cực kì gấp, vừa vào nhà hai bờ môi liền dính lấy nhau.
Nhưng Lục Trình Thiên rất dịu dàng, màn dạo đầu rất đầy đủ, cho tới khi Đan Diễn Vy gật đầy anh mới từ từ đi vào, thấy cô nhíu mày, động tác lại càng chậm hơn, hỏi: “Có phải đau không?”
“Không sao.” Cả người Đan Diễn Vy khẽ run, khuôn mặt đỏ người càng thêm câu dẫn, nhỏ giọng nói: “Là, là nó quá lớn rồi, có chút...” Chuyện này quá xấu hổ, mãi cô cũng không nói hết câu.
Chuyện giường chiếu hai người làm rất nhiều, nhưng Đan Diễn Vy vẫn không thích ứng được với kích cỡ của anh.
Lục Trình Thiên ngây người một chút, sau đó bật cười, khiến Đan Diễn Vy cho rằng anh đang cười mình, càng thêm bí bách, dùng tay đánh anh: “Anh, anh đừng cười, có gì đáng cười chứ.”
“Vy Vy, em quá đáng yêu rồi.” Anh khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tuy không làm nhiều, nhưng mỗi lần đều rất lâu, khiến Đan Diễn Vy nghi ngờ có phải người đàn ông này không biết mệt hay không, sau lúc anh ôm đi tắm, không chịu nổi nữa, vô thanh vô thức ngủ quên trong bồn tắm.
Lúc Đan Diễn Vy tỉnh lại, Lục Trình Thiên đã không còn ở bên cạnh nữa, điện thoại trên tủ đầu giường rung liên hồi.
Lúc thấy người gọi tới, Đan Diẽn Vy run rẩy, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Vũ Thư, sao vậy?’
“Sao gọi mấy lần cậu đều không nghe máy thế?” Vũ Thư oán trách, sau đó hỏi Đan Diễn Vy có bận không: “Nếu cậu không bận thì đi dạo phố với mình đi, mình ở khách sạn chán quá.”
Đợt khuyến mãi lớn của cửa hàng cũng kết thúc rồi, cũng không cần ngày nào cũng tới, tự nhiên sẽ không bận. Đan Diễn Vy không nghĩ gì liền đồng ý với Vũ Thư, lúc tắt máy xuống giường, hai chân tê mỏi cực kì, còn có chút không khép lại được.
Nghĩ tới chuyện tối qua, Đan Diễn Vy đỏ bừng mặt.
Mặc dù Lục Trình Thiên nói sẽ chăm sóc cô, động tác cũng không thô bạo, nhưng thật sự là quá lâu rồi, người cũng có chút mệt mỏi, lần sau nhất định phải giới hạn thời gian, không được để anh làm bừa nữa.
Lúc Đan Diễn Vy thay xong quần áo ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lục Trình Thiên vẫn chưa đi: “Sao anh vẫn chưa đi?”
“Vụ án trong tay đến thứ 6 mới ra toà, mấy ngày nay không bận, sáng anh có đi làm hay không đều được.” Lục Trình Thiên nói, liếc nhìn cô một cái: “Em cũng không có việc gì mà, chắc chắn không muốn ngủ thêm chút nữa?”
Đan Diễn Vy trừng mắt nhìn anh.
Nếu không phải đêm qua anh tinh lực dồi dào, cô cũng không đến mức đau mỏi như thế này.
Đan Diễn Vy cũng không để lộ bản thân phải đi dạo phố với Vũ Thư, chỉ nói sợ cửa hàng thiếu người, ăn xong bữa sáng liền rời đi.
Lúc ra ngoài, Lục Trình Thiên lấy đôi cao gót mới mua ra, cúi người đi cho cô, bộ dáng chu đáo của anh khiến trái tim Đan Diễn Vy ấm áp, nhưng pha chút áy náy.
Lúc đến khách sạn đón Vũ Thư, Đan Diễn Vy còn cố tình đến cửa hàng đổi giày.
Nhân viên tò mò hỏi: “Quản lý, đôi giày này đẹp mà, sao cô phải thay chứ?”
“Đôi này không thể dính nước, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa.” Đan Diễn Vy cười nói.
Đôi giày này, Vũ Thư từng thấy, vì thế cô không dám đi.
Vũ Thư là tín đồ cuồng mua sắm, căn bản chỉ cần thấy quần áo giày dép hợp mắt là đều mua, lúc Đan Diễn Vy khuyên cô ấy mua ít lại, cô ấy liền nói: “Vậy cậu không thể để tiền của mình cứ ngủ mãi trong thẻ ngân hàng chứ?”
Đan Diễn Vy: “…”
Đi hết nửa khu mua sắm, cuối cùng Vũ Thư cũng thấy mệt, tìm một quán ăn cơm.