CHƯƠNG 157: 27 ĐỘ MÀ LẠNH THẾ NÀY SAO?
Đến bệnh viện, Đan Diễn Vy vẫn dính chặt lấy Lục Trình Thiên không buông.
Vẫn là bác sĩ lần trước, sau khi mở băng ra, thấy vết thương vốn đã khép miệng bị hở ra hẳn một nửa, trách cứ mà nhìn Lục Trình Thiên: “Sao vết thương lại hở ra, đã bảo anh về phải thật cẩn thận chú ý rồi mà?”
Anh ta làm bạn trai kiểu gì vậy, vô trách nhiệm quá, hết lần này đến lần khác để bạn gái mình bị thương.
Đan Diễn Vy hơi ngại ngùng liếc biểu cảm của Lục Trình Thiên, rồi vội vàng giải thích với bác sĩ: “Bác sĩ, là cháu tự mình không cẩn thận làm vết thương hở ra đó, không phải do ai cả, hơn nữa anh ấy không phải bạn trai cháu.”
Nói đúng hơn là, chủ nợ, hoặc bạn tình?
Bác sĩ lắc đầu than: “Bọn trẻ bây giờ, đúng là không biết yêu thương bản thân mình, cái mặt đẹp có mài ra cơm ăn được không?”
Ý ông là, mắt nhìn của Đan Diễn Vy quá kém, đẹp trai cũng không mài ra cơm ăn được, thà rằng tìm một bạn trai đối xử tốt với mình.
Người nào đó tuy không phản bác, nhưng ánh mắt lại âm trầm.
Trong phòng khám, gió đông thổi rét lạnh.
Bác sĩ cảm giác có luồng khí lạnh không hiểu sao mà tới, liền hỏi trợ lý: “Tiểu Trần, có phải cậu để nhiệt độ điều hòa thấp quá không?”
Tiểu Trần cứ hoang mang liếc Lục Trình Thiên, bác sĩ, ông già nên đầu óc lẫn cả rồi à, chẳng lẽ không cảm nhận được khí lạnh phát ra từ đâu à, anh sắp bị người đàn ông kia dọa chết khiếp rồi.
“Bác sĩ Lưu, nhiệt độ trong phòng bây giờ là 27 độ.”
“27 độ mà lạnh thế này sao? Lạ thật.” Bác sĩ nhìn nhiệt độ hiển thị trên màn hình của điều hòa, lẩm bẩm một mình, không hỏi thêm nữa, mà quay đầu nói với Đan Diễn Vy: “Vết thương bị hở, phải khâu lại, đêm nay cháu nằm viện một đêm để quan sát xem thế nào.”
“Vâng, lát nữa cháu sẽ đi làm thủ tục.” Đan Diễn Vy quay lưng vào Lục Trình Thiên mà cũng cảm nhận được ý lạnh của anh, chỉ mong bác sĩ mau xử lý cho nhanh rồi thả cô đi.
Bác sĩ đã lớn tuổi, nhìn thấy sự việc bất công như vậy, còn lầm bầm thêm một câu: “Cái gì, cháu đã thế này rồi còn muốn tự làm thủ tục, dù anh ta không phải bạn trai, thì cũng phải giúp với tư cách là người bạn chứ.”
Đan Diễn Vy không cần quay đầu nhìn cũng biết người đàn ông đằng sau tức giận thế nào, đang lo lắng anh sẽ nổi giận ở đây.
Lục Trình Thiên hạ thấp giọng lạnh nhạt nói: “Tôi đã làm xong thủ tục nằm viện rồi.”
Nghe Lục Trình Thiên nói vậy, Đan Diễn Vy ngẩn cả ra, hả? Sao cô lại không biết?
Bác sĩ không ngờ anh sẽ đáp lại như vậy, còn định lấy thân phận người lớn để dạy dỗ tên này, nói hết những lời dạy bảo đã nghĩ sẵn trong bụng ra, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nhận lại câu trả lời như vậy, làm ông nghẹn cả lời.
Ánh mắt không vui của ông nhìn sang Tiểu Trần: “Tiểu Trần, có đúng vậy không?”
“Đúng, đúng vậy thưa bác sĩ, ngày đây lúc tới đã bảo y tá đi làm thủ tục rồi.” Tiểu Trần khai thật, anh biết tính bác sĩ Lưu, ông không phải người xấu.
Bác sĩ Lưu chỉ đành bỏ qua, ho một cái rồi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì đi khâu trước đã.”
Đan Diễn Vy hơi kinh ngạc trước sự kiên nhẫn của Lục Trình Thiên, nếu mà là ngày thường, anh đã bỏ đi từ lâu rồi, chẳn lẽ là vì cô đang bị thương?
Sau đó, cô không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, khâu lại viết thương khiến cô đau như muốn chết đi sống lại, mà Lục Trình Thiên lại đứng bên cạnh, cô lại cố sống cố chết mà nhịn lại.
Một cái móng tay của cô suýt nữa thì bị cào rách.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đằng sau cong người cúi xuống, nắm lấy bàn tay nắm chặt ở ghế của cô, móng tay nhọn của cô vì nắm quá chặt mà cắm thẳng vào lòng bàn tay của anh.
Cô cảm nhận được rõ ràng móng tay mình cào vào đường vân tay thô ráp của anh, cắm sâu vào, từng giọt máu nhỏ chảy ra.
Là máu của anh.
Đan Diễn Vy bất ngờ, rụt tay lại, nhưng bàn tay người đàn ông mạnh mẽ nắm chặt tay cô, giọng nói rõ ràng mà lạnh lẽo bình tĩnh nói: “Ngồi yên.”
Đan Diễn Vy ngẩn ra mất mấy giây, tâm trạng lo lắng không yên bỗng được anh làm cho bình tĩnh trở lại, lực tay cũng nhẹ đi.
Cô áy náy nói: “Em xin lỗi.”
Người đàn ông bên cạnh không đáp lời cô.
Bác sĩ Lưu thật sự không hiểu sao người con gái vừa rồi còn đang rất đau, giây sau lại đỏ mặt cúi đầu, ông nhìn vào hai bàn tay đang đan lấy nhau, liền tăng tốc độ kim khâu.
Đúng là cái đẹp vớt lại mọi thứ mà.
Vết thương chỉ bị hở một nửa, Đan Diễn Vy lại chỉ nhớ đến tay của Lục Trình Thiên, chuyển dời hết lực chú ý.
Bác sĩ Lưu khâu xong rất nhanh: “Tôi không dặn dò lại nữa đâu nhé, nếu vết thương bị hở lần nữa, thì chuẩn bị để bó bột đi.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Đan Diễn Vi bị nói vậy thì hơi ngại, cô biết bác sĩ chỉ vì tốt cho cô.
Khuôn mặt Bác sĩ Lưu vì hơi giận mà ửng đỏ, hất tay làm bộ mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Trần, mau đưa hai người bọn họ vào phòng bệnh, đừng cứ ở đây làm ngáng chân bệnh nhân tiếp theo của tôi.”
“Cô Đan, mời đi bên này.” Tiểu Trần đã cầm sổ bệnh của cô đi ra cửa.
Đan Diễn Vy định đứng dậy, nhưng chân ngồi lâu bị tê, lại ngồi thụp xuống, đang thấy lúng túng muốn chết, thì đột nhiên cơ thể nhẹ bẫng, cô thấy mình được người ta bế vào lòng, đi ra ngoài.
Cô chỉ có thể dựa vào ngực người đàn ông, vui mừng trong lòng, bây giờ đang là buổi tối, người trong bệnh viện không nhiều. Lục Trình Thiên sắp xếp phòng VIP, tủ đồ, xô – pha, tivi, và cả tủ lạnh, cái gì cũng có, phòng vệ sinh riêng.
Tiện lợi mà đơn giản.
Đan Diễn Vy nằm trên giường, nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt vô thức lướt xuống dưới, lờ mờ nhìn thấy vết máu đông lại ở lòng bàn tay anh, hơi buồn bã nói: “Lục Trình Thiên, anh có cần đi xử lý vết thương chút không?”
Lục Tình Thiên lạnh nhạt chầm chậm nói: “Ý em là, tôi có cần tiêm một mũi phòng dại không à?”
Nếu là vậy, anh đề nghị không nên tiêm.
Mới đầu Đan Diễn Vy không hiểu ý trong lời nói anh, vài giây sau, cô hơi bực mình hỏi: “Anh nói ai là chó đấy.”
Tiêm phòng dại, không phải ý bảo cô là chó à!!
“Nếu đã không phải, thì em nằm ngoan đi.”
Lúc trước từng phải chịu vết thương nặng hơn, có những lúc không kịp xử lý, vết thương viêm sưng lên cũng không để ý, bây giờ chỉ rách có miếng thịt thôi mà phải xử lý vết thương, Lục Trình Thiên không yếu đuối như vậy.
Làm ơn lại mắc oán, Đan Diễn Vy buồn chán không thèm để ý anh nữa, nhưng không thể kìm nén nỗi tò mò trong lòng: “Anh có biết ý Lục Nhĩ muốn nói là gì không?”
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cô: “Muốn biết à?”
Đan Diễn Vy gật đầu liên tục: “Muốn.”
“Ừ, vậy nghĩ tiếp đi.”