CHƯƠNG 39: THAM GIA TIỆC RƯỢU
Đan Diễn Vy trở lại cửa hàng, hàn huyên vài câu với đồng nghiệp, rồi lại bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Mùa hè là mùa rộ, khách đến khách đi, Đan Diễn Vy giống như một con quay, quay không biết mệt mỏi.
Gần như là cùng một thời gian, Vũ Thư dẫn theo Lục Trình Thiên chân trước vừa bước vào cửa hàng, Hà Cảnh Quân cũng chân sau theo vào.
“Vy Vy, bọn mình đến đón cậu tan làm, còn có hộ hoa sứ giả của cậu nữa.” Vũ Thư nháy nháy mắt với Đan Diễn Vy.
“Sao lại cùng đến một lúc thế?” Đan Diễn Vy hơi sững lại, lúc nhìn đến chỗ Lục Trình Thiên, cô hơi dừng lại một lát, rồi trực tiếp lựa chọn lơ đi, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
“Vừa lúc gặp nhau ở cổng.”
Thân hình cao ráo của Hà Cảnh Quân chậm rãi đi lướt qua Lục Trình Thiên, đứng ở trước mặt Đan Diễn Vy, bàn tay ấm áp của anh ta khẽ đặt vào trán trắng bóng của cô, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Chẳng phải là em không khỏe sao, sao vẫn còn đi làm, ừ, may mà không sốt.”
Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi, Hà Cảnh Quân cũng đã rút tay về, nhưng cùng lúc khiến hai người hơi kinh ngạc, Đan Diễn Vy chưa phản ứng lại kịp, ngơ ngác gật đầu, “Em không sao.”
“Khụ khụ, tối qua tôi còn nói, Vy Vy ốm rồi mà sao chẳng thấy anh quan tâm, xem ra là tôi lo lắng thừa rồi, anh Thiên anh nói có phải không?” Vũ Thư huých mạn sườn Lục Trình Thiên bên cạnh, nói.
Bây giờ hai người đang qua lại với nhau, nhưng cô ấy lại không cảm nhận được một chút tình yêu ngọt ngào nào cả, ngược lại lo được lo mất, anh Thiên cũng không có cử chỉ thân mật nào cả.
Chỉ đơn giản là không bài xích thân phận bạn gái này của cô thôi.
Nghe lời Vũ Thư nói, Đan Diễn Vy theo bản năng nhìn về bóng dáng lạnh lùng kia, bỗng nhiên chạm phải đôi mắt lãnh đạm sâu thẳm của anh, trong lòng cô khẽ run lên.
Chỉ thấy anh nói bằng giọng lạnh lùng đều đều: “Cô ấy không cần sự quan tâm của người khác.”
“Sao anh Thiên lại nói như vậy, Vy Vy rất vất vả đó.” Vũ Thư giả vờ không vui lên tiếng bênh vực bạn thân.
Cô không cần sự quan tâm của người khác, ha ha, đúng vậy, cô có bị ốm hay không cũng không liên quan đến anh, Đan Diễn Vy cắn chặt răng, không để người khác nhìn ra được sự khác lạ.
“Anh Lục, bây giờ Vy Vy đang là bạn gái của tôi, tôi sẽ chăm sóc sức khỏe của cô ấy.” Hà Cảnh Quân đi lên phía trước Đan Diễn Vy, che cô khỏi ánh mắt của hai người kia, tư thế đứng thẳng tắp không nhân nhượng nhìn về phía Lục Trình Thiên.
Dường như cũng là đang tuyên bố chủ quyền của mình.
Điều này khiến trong lòng Lục Trình Thiên không vui chút nào, độ lạnh trong ánh mắt càng sâu hơn, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng: “Anh Hà đúng là chăm sóc chu đáo.”
Hà Cảnh Quân nghe xong cau mày lại, anh ta không phải là không nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Lục Trình Thiên, nếu như anh ta chăm sóc tốt cho Vy Vy thì Vy Vy cũng sẽ không phải ốm rồi vẫn phải đi làm, đây quả thật cũng là sự thất trách của anh ta.
Nhưng Vy Vy đâu có liên quan gì đến Lục Trình Thiên chứ, vì sao anh ta lại có ảo giác rằng.
Lục Trình Thiên đang ghen.
Đan Diễn Vy dường như cũng cảm thấy không khí là lạ, khóe mắt liếc thấy ánh mắt xem xét của Vũ Thư, trong lòng cô bỗng giật mình, bước từ sau lưng Hà Cảnh Quân ra, giả vờ như không hiểu chuyện gì, cô hỏi: “Vũ Thư, đứng lâu thế rồi, cậu vẫn chưa nói là cậu tìm tớ có chuyện gì vậy.”
“À!” Vũ Thư vốn đang suy nghĩ xem tại sao Lục Trình Thiên lại đột nhiên tức giận, bỗng bị tiếng nói của Đan Diễn Vy ngắt ngang suy nghĩ, giống như đột nhiên nhớ ra mục đích đến đây, cô ấy kinh ngạc nói: “Suýt nữa thì quên, tối nay có buổi tiệc rượu làm ăn, cậu với Hà Cảnh Quân cũng tới nhé.”
“Anh ấy cũng là anh tài trẻ tuổi của thành phố chúng ta mà.”
Đan Diễn Vy nhớ tới tối qua cô vừa từ chối Vũ Thư, bây giờ lại không tiện từ chối lần nữa, chuyển ánh mắt sang nhìn Hà Cảnh Quân, nếu anh ấy không muốn đi thì cô cũng không đi.
“Cô Vũ Thư đã mời thì sao chúng tôi có thể thất hẹn được.” Hà Cảnh Quân hào phóng đáp lại, cúi đầu nhìn Đan Diễn Vy, dịu dàng nói, “Vy Vy, em nói có phải không.”
“Vâng.” Đan Diễn Vy rũ mắt, nhẹ giọng đáp lại.
“Vậy thì tốt, tám giờ tối nay, gặp nhau ở khách sạn Regency, không gặp không về.” Vũ Thư tinh nghịch nháy nháy mắt, lúc quay đầu đối diện với Lục Trình Thiên, lại là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, “Anh Thiên, chúng ta về trước chuẩn bị thôi.”
“Ừ.” Lục Trình Thiên liếc đôi mắt sâu thẳm sang Đan Diễn Vy môt cái, vẻ mặt không thay đổi, để mặc cho Vũ Thư kéo anh đi.
Tuy anh cũng không thích sự gần gũi như thế này, nhưng anh vẫn muốn làm như vậy.
Ra khỏi cửa, Lục Trình Thiên lặng lẽ rút cánh tay về, một mình vào khởi động xe, Vũ Thư ngẩn ra, trong lòng có chút khó chịu, cô ấy đã trở về lâu rồi, chẳng lẽ anh Thiên vẫn chưa quen với sự thân mật từ cô ấy sao.
Không được, cô nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.
“Vy Vy, đi thôi, anh đưa em về nhà.” Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng gọi Đan Diễn Vy vẫn còn đang thất thần.
Đan Diễn Vy hơi áy náy, cô nói: “Cảnh Quân, xin lỗi làm anh bị người ta hiểu lầm rồi.”
Đôi mắt hẹp dài của Hà Cảnh Quân nhìn cô thật lâu, không nói gì.
Đan Diễn Vy đợi một lúc, không nghe thấy Hà Cảnh Quân nói gì, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, suýt nữa bị ánh nhìn thẳng của anh dọa: “Cảnh Quân, sao thế, trên mặt em có vết bẩn gì à?”
Theo bản năng cô định đưa tay lên xoa.
Hà Cảnh Quân nhanh hơn cô một bước, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nói bằng giọng nghiêm túc: “Vy Vy, anh là bạn trai của em, anh hy vọng em không cần khách sáo với anh như vậy, sự áy náy của em chỉ làm anh cảm thấy thân phận bạn trai của anh không xứng đáng.”
Đan Diễn Vy bị sự nghiêm túc trong anh mắt anh làm giật mình, đang định mở miệng nói xin lỗi, đột nhiên phản ứng lại, Hà Cảnh Quân không thích cô nói xin lỗi, chỉ đành gật đầu đáp: “Em biết rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt, Vy Vy anh hy vọng em có thể tín nhiệm anh.” Vẻ mặt nghiêm túc của Hà Cảnh Quân giãn ra một chút, anh ta lại trở lại là người đàn ông ấm áp.
Bởi vì phải tham gia tiệc rượu, Hà Cảnh Quân đưa Đan Diễn Vy về trước, rồi anh ta trở lại thay quần áo xong lại quay lại đón cô, Đan Diễn Vy gật đầu đồng ý, một mình về chung cư.
Trong lòng có có sự trầm xuống khó nói ra, cô bây giờ không nói rõ ràng với Hà Cảnh Quân, sau này càng ít có cơ hội để nói rõ hơn.
Thấy Cảnh Quân quan tâm mình như vậy, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
Sau khi kết thúc tiệc rượu tối nay, cô nhất định sẽ tìm cơ hội để nói rõ với anh ấy mới được.
Đan Diễn Vy về phòng, mở tủ quần áo ra, bên trong treo đầy những bộ quần áo xa hoa lộng lẫy.
Mấy năm nay vì bệnh của Du Du, căn bản cô không để ra được nhiều tiền mua quần áo, về cơ bản đều là quần áo Lục Trình Thiên tặng cô.
Nói ra thì thật châm biếm, tuy Lục Trình Thiên không có tình cảm với cô, nhưng lại ra tay rất hào phóng với cô.
Mỗi tháng đều cho cô một khoản tiền sinh hoạt cố định, còn thường xuyên mua quần áo cho cô, thậm chí còn cho cô một cái thẻ đen.
Giống như cô chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi nhốt mà thôi.
Đan Diễn Vy không muốn nhìn những bộ quần áo đó lâu hơn, tùy tiện lấy một bộ lễ phục màu đen ra.
Vội vàng đóng cửa tủ lại, dường như những bộ quần áo yên lặng nằm trong tủ đã không còn là quần áo, mà là một bàn tay đang kéo cô vào vực sâu.
Sau nửa tiếng, cô nhận được điện thoại của Hà Cảnh Quân, thông báo rằng anh sắp đến nơi, dặn cô nói với bảo vệ tòa nhà, cho anh lên đón cô.
Không biết là vì sao, trong lòng Đan Diễn Vy bản năng muốn từ chối: “Cảnh Quân, không cần phiền anh lên đâu, em xuống luôn đó là được.”
Đầu dây bên kia, Cảnh Quân hơi ngừng một lát, rồi nói: “Được.”