CHƯƠNG 288: ĐÂY LÀ BÁO ỨNG
“Bọn em đều rất khỏe, Du Du đã ngủ rồi, Cảnh Quân việc của công ty anh đều giải quyết xong rồi sao?” Đan Diễn Vy nghĩ đến việc vì mình mà Hà Cảnh Quân mới chọc phải Lục Trình Thiên, trong lòng vô cùng áy náy, lời giải thích đến miệng lại nuốt trở vào.
Cảnh Ngôn không muốn cô biết, cô cần gì phải tăng thêm phiền não cho anh.
Thanh âm ôn nhu của Hà Cảnh Ngôn theo điện thoại truyền tới: “Ừm, đều xử lý tốt rồi, ngày mai Du Du phẫu thuật rồi, anh sao có thể không ở bên cạnh được.”
Đan Diễn Vy nghe Hà Cảnh Ngôn không quản làm gì đều là trước tiên thay mẹ con bọn họ lo lắng, trong lòng không rõ tư vị, không hiểu sao muốn rơi lệ, yết hầu phát ra thanh âm mang theo một chút khàn khàn: “Cảnh Ngôn, xin anh đừng đối tốt với em như vậy.”
Cô thực sự không biết hồi báo như thế nào.
Hà Cảnh Ngôn nghe ra thanh âm nói chuyện của Đan Diễn Vy có chút không bình thường, lập tức khẩn trương quan tâm hỏi: “Vy Vy có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, em đừng sợ, anh lập tức có thể lên máy bay rồi .”
Sau khi anh về nước chỉ biết Lục Trình Thiên không ở thành phố Cần An, cho người đi thăm dò lại không tìm ra tung tích, tuy rằng không thể khẳng định, nhưng trực giác nói cho anh, Lục Trình Thiên đã tới chỗ Vy Vy.
“Em không sao, chỉ là cảm thấy rất cảm động, lại không có cách nào hồi báo anh, cho nên cảm xúc có chút dao động, em thật sự không sao.” Đan Diễn Vy rất sợ chính mình ảnh hưởng tới Hà Cảnh Ngôn, vội nói: “Cảnh Ngôn anh đừng quá lo lắng.”
Hà Cảnh Ngôn thanh âm trong trẻo, dễ nghe tựa như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy vào trong tai của Đan Diễn Vy.
“Vy Vy, em là đang quan tâm anh sao?”
Đan Diễn Vy ngẩn ra, che giấu cảm xúc trong mắt, làm bộ thực thản nhiên nói: “Đương nhiên lo lắng rồi, anh là bạn của em, em sao có thể không lo lắng.”
“Bạn sao....” Hà Cảnh Ngôn trong lòng khó tránh khỏi mất mác, nhưng lại rất nhanh lấy lại tinh thần. Vy Vy quan tâm anh đã là một sự tiến bộ, anh cần gì phải nóng lòng cầu thành.
“Vy Vy muộn rồi, em đi ngủ trước đi, chờ ngày mai em tỉnh sẽ thấy anh ở ngay trước mặt em rồi.” Anh vẫn là luyến tiếc cô thức đêm.
Đan Diễn Vy ừ lên tiếng: “Được, Cảnh Ngôn anh cũng đừng quá mệt nhọc.”
Cúp điện thoại, Đan Diễn Vy sắc mặt nặng nề, thở dài một hơi. Cô vẫn là không thể mở rộng cửa trái tim đối với Cảnh Ngôn. Tuy rằng cô bị Lục Trình Thiên làm tổn thương, nhưng hình bóng của Lục Trình Thiên tựa như một dấu ấn khắc sâu trong tim cô.
Cho dù cô làm bộ không thèm để ý, dấu ấn đó vẫn còn, sẽ không biến mất.
---
“Bang” một thanh âm vang lên.
Thân cây theo đó sàn sạt rung động, khiếm đám lá rụng rơi xuống đất. Trên người Lục Trình Thiên tránh không được dính vài chiếc, nhưng anh dường như không có cảm giác, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt đen bao trùm một tầng hàn băng, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm chặt đánh vào thân cây, chất lỏng dinh dính từng giọt từng giọt rơi xuống, biến mất ở trong đống bùn đất, đó là máu của anh.
Đan Diễn Vy dám dùng ám chiêu với anh, chờ khi anh dịu lại, sao còn thấy được thân ảnh của cô nữa.
Lục Trình Thiên sắc mặt âm trầm đáng sợ, cũng không biết là tức giận Đan Du Vy một cước không chút lưu tình, hay là tức chính mình thế nhưng một chút cũng không phòng bị, cứ như vậy bị cô đá.
Có lẽ còn có một điểm, anh có thể khẳng định từ nay về sau người con gái đó càng thêm cẩn thận, không dễ dàng xuất hiện.
Vẫn là một nơi ở bên ngoài phạm vi thế lực của anh, muốn tìm được người còn cần tiêu phí một ít thời gian, chỉ sợ đến lúc đó, người con gái đó lại một lần nữa chạy mất dấu.
Thật lâu sau, Lục Trình Thiên cũng không quan tâm mu bàn tay mình còn đang chảy máu. Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, trong đêm tối chỉ có ánh lửa lúc sáng lúc tối, biểu thị sự tồn tại của người đàn ông.
Làn khói nhẹ lượn lờ bay lên che khuất vẻ thâm trầm lóe lên trong đáy mắt của người đàn ông.
Đan Diễn Vy, em đừng hòng mơ tưởng cứ như vậy mà biến mất.
Trong nước, vẫn là sáng sớm, sắc trời mới tờ mờ sáng, mặt trời vừa mới lộ ra đường chân trời. Trên đường chỉ có vài công nhân vệ sinh chăm chỉ, rất nhiều người còn chưa dậy.
Vũ Thư hổn hển chạy đến sân bay, hôm đó cô gặp Lý Ngao, cũng lấy được địa chỉ mà cô muốn. Nhưng lại bị Lý Ngao quấn lấy, không có biện pháp, cô chỉ có thể chịu đựng bất mãn trong lòng, cho anh đi theo.
Đây không phải việc khiến cô tức giận nhất, mà là thời điểm cô tới tìm Thiên, lại phát hiện anh đã đi công tác.
Đương nhiên đi công tác không phải mấu chốt, mấu chốt chính là nơi anh tới lại là địa chỉ của Đan Diễn Vy, việc này sao có thể không khiến cô nghĩ nhiều đây.
Ngồi bên người cô còn có một người diện mạo thực bình thường, nhìn qua cũng không bằng một người đàn ông phổ thông khác. Cho dù anh ta có ở trong đám đông, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Chỉ có đôi mắt nhỏ với mí mắt một mí thỉnh thoảng lóe lên tia sáng làm cho người ta không thể xem thường.
Đó là một người đàn ông nhìn như bình thường, lại đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ của thành phố Cần An. Không phải vì anh rất mạnh, mà vì anh tàn nhẫn hơn so với rất nhiều người. Cho dù là kẻ thù hay đối với chính mình, đều có thể nhẫn tâm hạ thủ.
Lý Ngao nhìn người con gái bên cạnh biếu tình nổi giận đùng đùng, như là xoa dịu một con thú cưng: “Sao vậy, cái này đã tức giận, người đàn ông của em so với tưởng tượng của em còn thâm sâu hơn.”
Mối quan hệ giữa Vũ Thư và Lục Trình Thiên cũng không phải là cái gì bí mật. Chỉ cần muốn biết có thể dễ dàng tra ra, anh cũng không khuyến kích người con gái mà mà mình thích lại coi trọng người đàn ông khác.
Đặc biệt một người đàn ông tài giỏi, như vậy chiến lợi phẩm đoạt được mới có khoái cảm.
Anh chỉ thích khiêu chiến cùng chinh phục, cho nên anh có đủ kiên nhẫn đem Vũ Thư khuất phục dưới thân mình.
“Hừ, Thiên không phải người đàn ông như vậy, anh ấy khẳng định chỉ tới công tác” Vũ Thư không muốn bị Lý Ngao chê cười, giả bộ rất tức giận nói.
Lý Ngao cũng không tranh cãi với cô, giơ tay lên một chút, vuốt ve tóc cô: “Nghe lời, lập tức em có thể gặp được người phụ nữ đó.”
Vũ Thư hận không thể lập tức đem cái tay trên đầu mình bỏ ra, nhưng cô cùng Lý Ngao có hiệp nghị, trừ việc tiếp xúc thân mật, những đụng chạm như này, cô không thể cự tuyệt: “Lý Ngao, anh tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng.”
Bằng không, những khuất nhục cô phải chịu, tuyệt đối sẽ hoàn trả gấp bội.
Lý Ngao thích chính là cặp mắt xinh đẹp mà độc ác đó của Vũ Thư. Những người phụ nữ nhát như chuột kia, chỉ xứng để phát tiết. Chỉ có cô tích cách yêu hận rõ ràng như vậy, mới có thể xứng đôi cùng anh.
“Yên tâm, người, anh đã cho em xem rồi. Muốn làm gì, tùy em quyết định.”
Vũ Thư nghe được lời cam đoan chắc chắn của Lý Ngao, oán hận trong mắt không chút nào che giấu: “Dã chủng kia thì sao.”
“Hẳn là đang chuẩn bị phẫu thuật đi.” Lý Ngao nhướn mày, tùy ý nói.
Vũ Thư sững lại, rất nhanh liền phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ nười hung ác: “Quả nhiên là cái nghiệt chủng, báo ứng, bị bệnh gì mà ngay cả bác sĩ trong nước cũng không chữa được.”
Lý Ngao nhìn thấy biểu tình cao hứng của Vũ Thư, cũng giương lên khóe miệng, không thèm để ý nói: “Nghe nói hình như là bệnh tim, không biết có thể sống được mấy năm.”
Vũ Thư vừa nghe con của Đan Diễn Vy bị bệnh tim, trong lòng lại có kế hoạch, cô nghĩ ra nên trả thù Đan Diễn Vy như thế nào, khiến cho cô ta sống không bằng chết.
Tỷ như việc phẫu thuật tiến hành đến một nửa, cái nghiệt chủng kia ngoài ý muốn mà chết.
“Chúng ta bây giờ đi, có thể tới kịp không.”
Lý Ngao mí mắt cũng không nâng, nói: “Yên tâm, sẽ không để em lỡ mất đoạn hay.”