“Xin lỗi, anh có chút không khống chế được bản thân.” Hà Cảnh Quân vuốt vuốt mi tâm, không đành lòng để bầu không khí tụt dốc, ánh mắt chân thành nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Nền tảng tình cảm của hai người không kiên cố, thật sự mà nói bây giờ anh ta đang trong trạng thái nóng đầu, anh ta không nên trong lúc cô đang rối ren trong suy nghĩ mà ra tay.
Đương nhiên bây giờ anh ta càng sợ hơn sơn chính là ấn tượng tốt trước kia của mình, nếu như sụp đổ hết thì không biết nên phải làm cái gì.
Đan Diễn Vy lắc lắc đầu, cúi đầu xuống che kín mặt của mình, giọng nói của cô đè nén: “Không sao, là vấn đề của em.”
Hà Cảnh Quân im lặng, nhịn không được mà nở nụ cười, vì cô quá khéo léo hiểu lòng người.
“Không, là do anh quá vội vã. Anh biết bây giờ trong lòng em vẫn còn hình bóng của Lục Trình Thiên, nếu như yêu một người mà có thể tùy tiện buông bỏ được, thì anh cũng sẽ không yêu em suốt bao năm mà không bỏ được, anh hiểu em, Vy Vy. Anh đã từng nói rồi, mặc kệ là bao lâu anh cũng sẽ chờ em, câu nói này tuyệt đối không phải là nói cho có.” Hà Cảnh Quân cười cười, ánh mắt ấm áp.
Đan Diễn Vy đối diện với cặp mắt như vậy, cho dù không thích hợp bao nhiêu đi nữa cũng không tiện nói ra.
Anh ta chưa từng làm hại cô, nếu như bàn về chuyện là ai đối tốt nhất với cô nhất trên đời này, Hà Cảnh Quân tuyệt đối sẽ xếp ở mấy vị trí đầu.
Cô cảm động không quên được, thậm chí sầu não không dưới một lần, tại sao cô lại không yêu anh ta cơ chứ?
Nếu không thì cô cũng sẽ không đau lòng như bây giờ.
“Thôi được rồi, trời đã tối rồi, mặc dù anh thừa nhận vẻ đẹp trời sinh của em, nhưng mà con gái vẫn nên ngủ sớm để bảo dưỡng nhan sắc. Đến xem anh chuẩn bị ngôi nhà cho chúng ta như thế nào đi.” Anh ta cố ý nhẹ giọng nói với cô.
Đan Diễn Vy cong môi, tâm trạng ấm áp hơn rất nhiều.
Trong lúc xe khởi động, anh ta nghe được lời hứa hẹn của Đan Diễn Vy.
Cô nói “Hà Cảnh Quân, cho em một chút thời gian, có lẽ em sẽ rất yêu rất yêu anh”.
Anh ta nghĩ chỉ cần câu nói này của cô đã có thể đền bù cho thời gian và tất cả mọi chuyện mà anh làm cho cô.
Đáng giá!
Khu nhà cao ốc ở quảng trường trung tâm thành phố Cần An.
Trong bóng đêm dày đặc, người trong tòa cao ốc đã tan làm.
Thẩm Lãng lê cả thân thể mệt rã rời chen chúc với đám người trong thang máy.
Ở dưới cửa, Thẩm Thất Thất không biết xuất hiện từ nơi đâu mà mang theo một khuôn mặt uất ức và bất mãn, đứng trong bóng tối lên án nhìn về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cau mày lại: “Tại sao đứng đây với vẻ mặt này? Chờ anh thì không biết đi lên hả?”
“Anh hai, không thấy Du Du đâu cả, không phải là anh nói là thằng nhóc ở bệnh viện với ba mẹ nó sau. Nhưng mà em đã đến bệnh viện tìm rồi, căn bản cũng không có Du Du, hơn nữa mấy người trong bệnh viện cũng không chịu nói hành tung của bọn họ cho em biết, có phải là do anh làm không? Sẽ không phải là anh vẫn chưa tìm thấy Du Du, là vì anh sợ em lo lắng cho nên mới lừa em phải không?” Thẩm Thất Thất mím môi, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thẩm Lãng.
Anh hai rất tốt với cô ta, nhưng cũng có lúc hạn chế rất nhiều. Giống như chuyện ở tuổi này, người ta không biết đã có bao nhiêu người bạn trai rồi, thế nhưng cuộc sống của cô ta từ nhỏ đến lớn giống như là một tu nữ, ngữ căn bản không có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với người đàn ông khác.
Lục Nhĩ là người đàn ông mà cô ta có cái nhìn tốt, nhưng bây giờ cũng không biết anh ta đi đâu rồi.
Cô ta không tìm thấy Du Du, cũng không tìm thấy Lục Nhĩ, bây giờ làm cô ta muốn phát điên lên.
Mà ở thành phố Cần An này, người duy nhất có năng lực để hai người sống sờ sờ mà không biết tung tích, ngoại trừ Thẩm Lãng thì cô ta cũng không thể nghi ngờ người nào khác.
Thẩm Lãng nhíu mày: “Anh cũng đã nói cho em rồi, chuyện thằng bé kia không có liên quan gì đến em, em quan tâm con của người khác làm gì?”
“Du Du là bạn tốt của em.” Thẩm Thất Thất mở miệng tức giận nói.
Thẩm Lãng cười cười: “Tính tình trẻ con.”
Nói xong, cũng mặc kệ cô ta, trực tiếp bước lên xe.
Thẩm Thất Thất đứng đó trừng mắt: “Anh hai, anh còn chưa nói cho em biết tung tích của bọn họ đâu.”
“Bọn họ?” Thẩm Lãng nhíu mày, quả nhiên là ý không trong lời nói.
Gương mặt của Thẩm Thất Thất cũng đỏ lên.
Sau đó cũng không quan tâm nữa, thẳng thừng ngồi lên xe, lung lay cánh tay của anh ta: “Em mặc kệ, em muốn biết Lục Nhĩ và Du Du Đang ở đâu, em nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ, nếu không thì trong lòng em không thể yên ổn được.”
“Anh không biết.” Thẩm Lãng bước lên xe, biểu cảm trên mặt đã thu lại rất nhiều, một khuôn mặt mờ nhạt chìm trong bóng tối, trông rất âm trầm.
Anh ta nhắm mắt lại, cơ thể mệt rã rời dựa trên ghế mềm mại thoải mái trong xe hơi sang trọng, một bộ dạng không thèm phản ứng với cô ta.
Thẩm Thất Thất cũng không quan tâm, chỉ cho rằng anh ta đang không để ý đến cô ta, đang muốn nói cái gì đó, tài xế ở trước mặt chợt mở miệng nói: “Cô chủ, cả ngày hôm nay cậu chủ đều bận tới bận lui, chắc chắn là rất mệt mỏi. Nếu như có chuyện gì thì ngày mai cô thương lượng lại với cậu chủ có được không?”
Thẩm Thất Thất dừng lại, cũng không phải là người không biết tốt xấu hổ, khẽ liếc mắt một cái xác định dưới mí mắt của anh trai thật sự có quầng thâm xanh đen, chỉ có thể để quay đầu trách cuộc sống quá ngột ngạt.
Xe hiên ngang rời đi, trong một chiếc xe dừng ở trên đường cách tòa cao ốc không xa, trong trong bóng tối như mực, tạo cảm giác như không có ai ngồi trong xe, vậy mà bỗng vang lên một giọng nói: “Hình như Thẩm Lãng này có chút để ý đối với Thẩm Thất Thất nha.”
“Ông Thẩm sống phong lưu cả một đời, khó lắm mới để lại cho hắn ta một cô em gái ruột thịt, sao có thể không để ý được, nếu không thì Lục Nhĩ cũng sẽ không ra tay với Thẩm Thất Thất.” Người ở bên cạnh lườm anh ta một cái: “Lại nói nhảm.”
Chút ánh sáng màu đỏ rực lúc sáng lúc tối, mùi khói tràn ngập trong xe khiến người khác cảm thấy muốn ho khan.
Kiều Chấn Ly híp mắt: “Nếu đã như vậy rồi thì Lục Nhĩ cũng không ở trong tay của nhà họ Thẩm, nhưng mà một người như vậy mà Thẩm Lãng lại dám để ở bên cạnh kẻ khác sao?”
“Trừ phi là…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau: “Một người bạn hợp tác có quan hệ rất mật thiết.”
“Cũng có thể là kẻ thù có quan hệ mật thiết.”
“Cậu đang nói Thẩm Thành Đăng.” Kiều Chấn Ly nhíu mày, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Không, không có khả năng đâu. Nếu như muốn khống chế Thẩm Thành Đăng, hắn ta tuyệt đối sẽ không phái một người không trung thành đi.”
Trong đầu Trương Tinh Nhiênchợt có ánh sáng vút qua: “Không đúng, cậu nói là bây giờ Thẩm Lãng cùng một phe với Vạn Đại Bằng mà, vậy tác dụng của Lục Nhĩ ở đâu?”
“Trên người tên kia có dấu không ít tài nguyên, đương nhiên là có thể tiếp tục lợi dụng được.” Kiều Chấn Ly một bộ dạng hiểu biết nhìn anh ta.
Trương Tinh Nhiên cười lạnh: “Ngốc, Thẩm Lãng cũng không e ngại mà xuất hiện trước mặt của chúng ta, lần này lại giống như lão hồ ly mà ra đòn, hết lần này đến lần khác chúng ta đều không tìm thấy chứng cứ của hắn ta. Hiện tại có quỷ cũng không thể đoán được chúng ta đang tích cực tìm kiếm dấu vết của hắn ta, nếu như hắn ta vì bỏ xe giữ tướng, hoặc là tìm kiếm người thế mạng?”
“Cậu nói là giao dịch với Vạn Đại Bằng.” Kiều Chấn Ly cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình đã sai.
Trương Tinh Nhiênkhinh thường nhìn anh ta một cái: “Còn có một hướng khác nữa.”
Kiều Chấn Ly vẫn đang chìm trong lòng lờ mờ.
Trương Tinh Nhiêný vị sâu xa nhìn anh ta, thật đáng lo ngại cho trí thông minh của anh ta.
Người này thật sự là càng ngày càng không được rồi, chẳng trách ngay cả một người cũng không thể giữ được.
“Tôi nói cho cậu biết nha, một phương hướng khác là…”
“Ba vợ?” Ánh mắt Kiều Chấn Ly đột nhiên bừng sáng.
Trương Tinh Nhiênhừ hừ: “Phản ứng chậm như vậy, cậu vẫn nên quay về mà rèn luyện thêm mấy năm nữa đi, quá mất mặt.”