CHƯƠNG 124: EM ĐỂ QUÊN ĐỒ
Vẻ mặt Lục Trình Thiên không thay đổi, thản nhiên lấy một hộp nhỏ nữa đặt trên quầy tính tiền, hờ hững nói: “Chỉ có điều kích cỡ sai rồi."
Nhân viên thu ngân cầm lên nhìn, không nhịn được huýt sáo nói: "Kingsize! Anh đẹp trai này, anh đừng quá cậy mạnh đấy."
Bình thường kingsize toàn là kích cỡ của người nước ngoài, còn người trong nước đều là cỡ bình thường.
"Tính tiền." Lục Trình Thiên thản nhiên nói.
Sao Đan Diễn Vy lại cảm thấy ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn cô sao mà…khiến cho người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía đến thế.
"Lục Trình Thiên, em đã mua xong đồ rồi, chúng ta đi về thôi." Mặt của cô cũng sắp bị nhân viên bán hàng nhìn đến thủng lỗ luôn rồi.
Nhân viên bán hàng tỏ ra vô tội, lần này động tác tính tiền cho Lục Trình Thiên rất nhanh: "Anh đẹp trai chị xinh gái, hai người đi thong thả nhé."
Lục Trình Thiên bỏ cái hộp nhỏ vào túi, tỏ ra như không có chuyện gì, rồi khóe miệng lộ ra một đường cong nói: "Đi thôi."
Anh vừa cười à? Anh đúng là cười thật rồi? Lần này không phải cô nhìn lầm, tại sao anh càng như thế cô lại càng sợ hơn chứ? Đan Diễn Vy không khỏi nuốt nước bọt: "Lục Trình Thiên lúc nãy em cầm nhầm thật mà."
"Ừm." Lục Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ anh biết rồi.
Dù Lục Trình Thiên đã gật đầu nhưng Đan Diễn Vy vẫn cảm thấy anh đang cười nhạo cô, chắc chắn anh vẫn đang hiểu nhầm, nhưng cô cũng không thể cứ cắn chặt không buông, nếu không thì chuyện này sẽ càng có vẻ cố ý hơn.
Hai người trở về khu nhà trọ, Đan Diễn Vy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên. Cô lấy nguyên liệu nấu ăn mang đến nhà bếp, tay chân lanh lẹ bắt đầu làm mì sợi.
Lần này Đan Diễn Vy nấu mì xong cũng không dám ở lại nữa, vội vàng nói: "Lục Trình Thiên, anh ăn một mình đi em có việc phải về trước."
Lục Trình Thiên gọi cô lại: "Chờ đã."
"Còn chuyện gì sao?" Tay của Đan Diễn Vy vẫn còn đặt trên cửa, giống như chỉ cần Lục Trình Thiên đưa ra yêu cầu gì quá đáng cô sẽ mở cửa rời đi ngay lập tức.
"Em quên mang đồ của em đi." Lục Trình Thiên thong thả kéo ghế ngồi xuống.
"Đồ của em?" Đan Diễn Vy tự lẩm bẩm, cô nhớ mình có quên đồ gì đâu.
Lục Trình Thiên nháy mắt ra hiệu cho cô thấy thứ còn dư lại trong túi.
"Biến thái!" Đan Diễn Vy thấy đồ Lục Trình Thiên ám chỉ cho cô là thứ gì xong thì mặt đỏ cả lên, hít một hơi, mắng anh một tiếng sau đó chạy như bay ra khỏi nhà.
Mãi đến khi xuống dưới lầu rồi, Đan Diễn Vy mới sờ gương mặt vẫn còn nóng bừng của mình. Có phải Lục Trình Thiên uống nhiều rồi, đầu óc không tỉnh táo hay không, mà anh lại dám chọc cô?
Tối đó Đan Diễn Vy mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Lục Trình Thiên mặc quần lót của chú bọt biển SpongeBob, trên tay cầm cây nĩa nhỏ, trên đầu có hai cái chân, cứ luôn miệng hét sẽ luộc cô lên ăn.
Anh ta cứ cầm cái nĩa cắm vào cô. Cô làm thế nào cũng không tránh được, sau đó Lục Trình Thiên lại không có ý định ăn cô nữa, cái nĩa trên tay biến thành một con dao, chỉ hai ba nhát đã chém rách quần áo của cô.
Anh lại chạy đi ôm nhân viên tính tiền tối đó, còn sờ anh ta kêu anh ta là bảo bối, anh làm cơm cho em ăn được không, khẩu vị em là gì?
Đan Diễn Vy bị đánh thức như vậy đó, Lục Trình Thiên ôm một người đàn ông quả nhiên còn đáng sợ hơn phim kinh dị.
Nếu để anh biết mình đã mơ giấc mơ thế này, phỏng chừng kết cục của cô còn thảm hơn cả phim kinh dị.
Một đêm uể oải, Đan Diễn Vy mệt mỏi bơ phờ đi tới công ty. Theo thường lệ cô pha một ly cà phê mang tới phòng làm việc cho Lục Trình Thiên, vắt khô khăn lau bắt đầu lau chùi.
Nói thế nào thì Lục Trình Thiên vẫn là người tương đối có quy tắc, bình thường cô không cần lau chùi gì, bàn làm việc cũng đã rất sạch sẽ, tài liệu sách vở cũng xếp rất ngay ngắn.
Cô đến sớm nên chưa có ai vào văn phòng, Đan Diễn Vy vừa làm vệ sinh trong miệng vừa hát ngâm nga.
“Tôi có một con con lừa nhỏ, trước giờ tôi chưa từng cưỡi nó!”
“Một ngày nọ chợt tôi có ý định cưỡi nó đi họp chợ, trong tay tôi cầm roi da, trong lòng vui vẻ.”
Đây là bài hát mà Du Du thích nhất, cô nghe lâu cũng cảm thấy thú vị, cứ mải hát nên không biết đã có người mở cửa đi vào từ lúc nào.
Đan Diễn Vy đang ở đằng kia lau kệ sách, cảnh tượng này đang bị người khác đứng xem.
Người đến cũng không vội, cứ đứng im nhìn người phụ nữ tâm trạng vui vẻ đang ngâm nga bài hát, anh đợi cô tự mình phát hiện.
Đan Diễn Vy phát hiện trên giá sách có một quyển sách lạ, cô không nhịn được liếc mắt nhìn, sau đó chậc lưỡi hai tiếng: "Không ngờ anh ta cũng xem loại sách này cơ đấy."
"Anh xem loại sách này lạ lắm à?" Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên vang lên.
Đan Diễn Vy giật mình làm rớt quyển sách trên tay xuống đất, cô cứng đờ xoay qua nhìn người đàn ông khó đoán này. Anh vào đây lúc nào, sao cô hoàn toàn không nghe bất cứ tiếng động gì hết vậy?
"Em mải lo hát nên không chú ý thôi." Lục Trình Thiên tốt bụng giải thích thay cô.
"..." Đan Diễn Vy cảm thấy mình đã hiểu được thế nào là suy sụp rồi, khuôn mặt cô bất chợt đỏ lựng.
Ngay cả lúc mình nhàm chán ngâm nga một mình vài câu cũng bị anh nhìn thấy.
Đan Diễn Vy dứt khoát giả ngu đến cùng, im lặng nhặt quyển sách rớt trên mặt đất đặt về chỗ cũ, sau đó lại yên lặng cúi đầu vòng qua người Lục Trình Thiên bước nhanh ra cửa.
Ngay lúc cô sắp bước ra khỏi cái nơi khiến người ta ngột ngạt này thì phía sau nhẹ nhàng truyền đến một câu: "Hát ngốc thật."
Đan Diễn Vy nắm chặt nắm đấm, cô nhịn.
Cô nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài, trong không gian mơ hồ còn nghe thấy giọng cười dễ nghe của người đàn ông.
Đan Diễn Vy chắc chắn trăm phần trăm là Lục Trình Thiên đang cười nhạo cô một cách trắng trợn!
Hôm nay Lân Hoàng đi làm. Từ sau khi biết chuyện Đan Diễn Vy đã có bạn trai, tâm trạng của anh ta rất chán nản. Tình yêu đơn phương của anh ta chưa kịp lóe lên đã tắt ngúm. Tại sao lúc nào anh ta cũng chậm hơn người khác nửa nhịp thế? Khi thấy Đan Diễn Vy dựa vào cửa phòng làm việc thở gấp, anh ta vẫn tới quan tâm hỏi cô: "Vy Vy, cô sao thế, sao mặt cô đỏ quá vậy?”
"Không có gì, có thể do em dọn dẹp vệ sinh nên hơi nóng. Anh Hải, em đi làm việc trước đây." Đan Diễn Vy giống như chạy trối chết, như là sau lưng có quái thú đang cầm nĩa đâm cô vậy.
Suốt cả một buổi sáng Đan Diễn Vy cứ thừ người ra, thừ người thì thôi đi đã vậy còn đỏ mặt.
Điều này khiến cho La Tố Như tò mò, cô nhịn không được mở miệng hỏi: "Vy Vy, từ sáng đến giờ cậu đã thất thần bảy tám lần rồi, tớ có thể hỏi chuyện gì mà khiến cậu nhộn nhạo thế kia không?"
"Như à, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, tớ nào có." Đan Diễn Vy nói xong còn giơ hai tay lên sờ mặt giống như mặt cô rất nóng.
La Tố Như tới gần, xấu xa nói: "Còn nói không có à, mau khai thật cho tớ biết có phải tối qua đã cho bạn trai ăn mặn rồi không?"
"Cái gì chứ, cậu càng nói càng quá lố rồi." Đan Diễn Vy thấy La Tố Như đánh trống gõ mõ hỏi tới cùng như thế, cô liền vội vàng chuyển đề tài nói: "Như à, cậu có cách liên hệ với cô Dương không?"
La Tố Như nghi ngờ hỏi: "Có, sao thế?"
"Tớ có vài việc muốn nói với cô ấy." Đan Diễn Vy ậm ừ nói.
La Tố Như vừa thấy vẻ mặt của cô đã hiểu rõ: "Vy Vy, cậu đã nghĩ ra cách rồi à?"
"Cũng chưa hẳn như thế, nhưng dù sao cũng phải thử trước đã." Đan Diễn Vy không phải không biết ngại mà ôm tất cả công lao về mình, cô chỉ muốn thử trước xem sao.
"Được, tớ sẽ nhắn tin số điện thoại của cô ta cho cậu ngay lập tức." La Tố Như không hỏi nhiều nữa, chia sẻ số điện thoại của cô Dương cho cô ngay.