CHƯƠNG 137: ÁP DỤNG KIẾN THỨC VÀO THỰC TIỄN
Không ngờ Du Du lại áp dụng kiến thức vừa học được vào thực tiễn nhanh như vậy, Lục Trình Thiên thích thú nhìn cậu bé, có điều sự thích thú đó nhanh chóng vụt tan: “Cháu muốn hỏi chuyện gì?"
Lục Trình Thiên cũng nhận ra hành động của mình rất kỳ lạ, có điều anh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ rằng có lẽ gần đây mình bận rộn quá nên cảm thấy thoải mái khi gặp một chuyện thú vị như vậy.
Du Du thấy Lục Trình Thiên đồng ý trả lời mình nhanh như vậy liền không kềm được mỉm cười, ra vẻ ngây thơ: “ Chụ Lục nói xem, một ngươi đàn ông sẽ bỏ rơi vợ con trong tình huống nào.”
Lục Trình Thiên nhìn Du Du đang mỉm cười hồi lâu rồi nghĩ rằng cậu bé chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản liên quan đến vấn đê tình cảm cha mẹ nên bình thản trả lời: “Mặc kệ là rơi vào tình huống gì thì đàn ông đều không có lý do bỏ rơi vợ con, nếu một người đàn ông ngay cả một chút trách nhiệm như vậy mà cũng không có thì anh ta không được xem là một người đàn ông."
"Thì ra là thế, cháu hiểu rồi." Du Du gật đầu ý muốn nói đã hiểu, cho nên ba đang tự mắng mình không phải là đàn ông nhưng cậu bé không nói gì cả.
Lục Trình Thiên bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Du Du, giơ tay xoa xoa mái đầu bờm xờm của cậu bé như muốn an ủi.
Du Du vẫn đứng đó chưa kịp phản ứng lại và hình như cảm giác này không giống với sự đụng chạm của mẹ.
Thì ra cảm giác được ba xoa đầu là như vậy, bàn tay của ba vừa to vừa ấm, những chỗ mà bàn tay ba lướt qua hơi nhột khiến cậu bé rất muốn giơ tay gãi, muốn cởi đâu tóc giả bờm xờm này xuống.
Khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng một cách đáng ngờ, cậu bé tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị khuất phục như vậy đâu.
"Cháu là một người đàn ông, phải kiên cường mới có thể bảo vệ mẹ đươc.” Lục Trình Thiên không lưu luyến nữa mà sải bước về phía ghế salon.
Trái tim nhỏ bé của Du Du đập thình thịch thình thịch, cậu bé cắn môi cố kềm nén cảm giác kích động đang cuồn cuộn trong lòng, rồi đi theo Lục Trình Thiên sau đó ngồi xuống bên cạnh anh một cách không e dè, đôi mắt sáng trong quan sát thân hình cao lớn của Lục Trình Thiên qua chiếc kính râm.
Ba đúng là rất cao rất lớn, có phải sau khi trưởng thành mình cũng sẽ cao lớn như vậy và sẽ có thể bảo vệ được mẹ không.
Nhưng tại sao phải làm một gã phụ tình chứ?
"Chú Lục có bạn gái chưa?"
Lục Trình Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ bé đang mong chờ câu trả lời của mình rồi trã lời ợm ờ: “Cô của cháu bảo cháu hỏi ư."
"Không phải, là cháu tò mò thôi ạ, chú Lục giỏi giang như vậy, chắc sẽ có rất nhiều cô gái thích.”
Du Du lắc đầu rồi bắt chước bộ dạng của Lục Trình Thiên muốn dựa vào ghế sa lon nhưng bởi vì quá nhỏ bé nên khi dựa ra sau hai cái chân ngắn cũn cũng chới với theo.
Thoạt nhìn thì vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu, Du Du cảm thấy mình làm vậy trước mặt Lục Trình Thiên rất mất mặt nên đỏ mặt, hờn dỗi muốn leo xuống.
Đột nhiên cơ thể cậu bé bị hẫng lên rồi dựa vào ghế sa lon một cách vững vàng, chỉ để lại hai cái chân ngắn cũn lòi ra khỏi mép ghế, lúc này cậu bé mới nhận ra cậu được ba bế lên ngồi trên ghế sa lon.
Gru gru, đáng ghét, tại sao lại dựa gần ba như vậy chứ.
Không hiểu là Du Du đang xấu hổ hay cảm thấy mất tự nhiên mà cái miệng phụng phịu còn hai tai thì đỏ bừng nhưng cũng không chống cự lại hành động của Lục Trình Thiên.
Bế cậu bé ngồi lên ghế sa lon rồi lúc này Lục Trình Thiên mới từ tốn nói: “Đây không phải là vấn đề mà cháu nên quan tâm, là đàn ông phải coi trọng chuyện học hành và làm bài tập.”
"Cháu biết mà, cháu cũng sắp lên tiểu học rồi, thành tích đương nhiên là rất tốt." Du Du nóng lòng thể hiện nên suýt chút nữa thì làm lộ ra chuyện mình vẫn còn đang học mẫu giáo, vì vậy cậu bé vội vã bẻ lái nói mình sắp nhảy lớp.
Với trình độ học vấn của cậu thì nhảy lớp là chuyện bình thường, thế nhưng mẹ không muốn cậu bé vất như vậy và muốn để cậu được trải nghiệm khoảng thời gian sung sướng tại nhà trẻ.
Mặc dù trên thực tế thì chẳng sung sướng tý nào nhưng vì mẹ nên cậu vẫn giả bộ sung sướng.
Lục Trình Thiên không hề ngạc nhiên chút nào vì khi học tiểu học anh cũng thường xuyên nhảy lớp nên nghĩ rằng đây là chuyện hiển nhiên: “Đọc sách nhiều thêm chút nữa để mở rộng tầm mắt."
Có điều anh quên mất một chuyện, những đứa trẻ bình thường được mấy đứa nói nhảy lớp là nhảy lớp chứ.
Có một loại người nghĩ rằng nếu mình là thần đồng thì người khác cũng sẽ như vậy.
Không nhận được lời khen ngợi nên trong lòng Du Du cũng cảm thấy hơi lạc lỏng, cậu lẩm bẩm: “Cháu chỉ là một đứa bé, như vậy đã là rất cố gắng rồi đó, chú hiểu không?"
Khi mẹ biết cậu có thể nhảy lớp đã khen ngợi cậu mấy lần và buổi tối còn thưởng cho cậu bằng cách đưa cậu đi chơi.
Lục Trình Thiên thấy cậu nhóc đầu xù cạnh mình muốn thu hút sự chú ý, làm ra vẻ mất mát, khóe miệng méo xệch không nói gì nữa thì anh liền biết Pudding muốn được khen, nhưng lời khen của bố mẹ đã đủ rồi, cậu bé cần phải thích nghi với cuộc sống và trưởng thành nhiều hơn nữa.
Lúc này Tư Tư cầm một hộp bánh gato nhỏ vội vã chạy vào, thấy Du Du thản nhiên ngồi dựa vào Lục Trình Thiên thì hai mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài, cũng may cô phản ứng rất nhanh, nên vẫn giả bộ đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
"Pudding ơi, ba mẹ con gọi điện thoại bảo cô đưa con về.”
Du Du vừa nghe liền hiểu đã đến lúc phải đi rồi, cậu bỗng nhiên nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá, nhanh đến mức hắn chưa cảm nhận được gì thì đã phải rời khỏi người đàn ông bên cạnh.
Cậu bé đã quên ý định lúc đầu của minh khi muốn gặp Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng: “Chẳng phải cô vẫn chưa phỏng vấn sao."
"Thật là ngại quá đi luật sư Lục, mẹ Pudding muốn gặp nó ngay, hình như có chuyện gì gấp, hay chúng ta dời buổi phỏng vấn sang ngày mai nhé?" Tư Tư cười hai tiếng làm lành, nếu là lúc bình thường thì cô sẽ không ăn nói khép nép với Lục Trình Thiên như thế.
Còn chẳng phải là vì Du Du sao.
Du Du khéo léo leo xuống khỏi ghế salon, đôi tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, như muốn kềm nén cảm xúc rồi buồn rầu nói: “Con đi trước nhé chú Lục, lần sau, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.”
Không biết lần sau gặp lại là khi nào nữa, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Lục Trình Thiên thấy dáng vẻ rầu rĩ khó hiểu của Du Du, trong lòng như thể bị người ai đó đá động, đợi đến khi kịp nhận ra thì anh đã đặt tay lên vai Du Du rồi.
Anh cũng không lập tức rụt tay lại mà chỉ dùng tay còn lại rút ra một tấm danh thiếp đặt vào tay Du Du rồi cất giọng dịu dàng hiếm thấy: “Muốn tìm chú Lục, cháu cứ trực tiếp gọi điện cho chú."
Hành động này của Lục Trình Thiên suýt chút nữa thì đập vào mắt Tư Tư, tình huống gì đây, cô ấy chỉ ra ngoài chưa đầy một tiếng mà tình cảm của hai người lẽ nào đã phát triển nhanh như vậy sao.
Lẽ nào đây là sức mạnh của tình thân?
"Dạ, cháu biết rồi chú Lục." Du Du lập tức cười tươi, gật gù rồi cất danh thiếp vào.
"Du Du nhanh lên, nếu không mẹ cháu sẽ lo lắng đó." Tư Tư bắt đầu giục, cô cảm thấy nếu còn chậm trễ có khi sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Du Du gật đầu, rồi vẫy tay với Lục Trình Thiên nói: “Tạm biệt chú Lục."
Lục Trình Thiên gật đầu đáp lại.
Du Du phấn khởi nắm tay Tư Tư rời đi.
Đan Diễn Vy đứng ở khúc quanh, ngực cô nhói đau khi thấy nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt Du Du, lẽ ra cô nên nói với Tư Tư tranh thủ thêm chút thời gian cho Du Du.