CHƯƠNG 308: KHÔNG PHẢI MUỐN PHÂN RÕ RANH GIỚI SAO.
Mới bị Lục Trình Thiên thô bạo bắt lấy cổ tay, lại bị Vạn Đại Bằng giẫm như vậy, Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy sự đau đớn ở cổ tay truyền đến như xát muối, cô có thể cảm thấy một cách rõ ràng xương cổ tay đã bị trật, trái phải không thể cử động được, rõ ràng đã bị trật khớp.
Mồ hôi lạnh từ trên mặt cô từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, cô thở dốc như thể sắp ngất đi.
“Giả chết cái gì, cô cho rằng như vậy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao, nằm mơ”. Vạn Đại Bằng vẫn cho rằng Đan Diễn Vy lại muốn giở trò, không những không bỏ chân ra, ngược lại càng dùng thêm lực giẫm mấy cái.
“A… ” Đan Diễn Vy cũng không chịu được nữa hét thành tiếng, rất đau, thật sự rất đau, năm ngón tay dường như có thể bị mất đi ngay lập tức, loại cảm giác đau đớn này nói không nên lời lập tức lan ra khắp cơ thể cô.
Vạn Đại Bằng thấy Đan Diễn Vy với một bàn tay vô lực ngã trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào, đầy mồ hôi, há to miệng để thở giống như một con cá thiếu nước: “Haha, Đan Diễn Vy tôi còn nghĩ rằng cô rất lợi hại, chẳng qua cũng chỉ như này mà thôi.”
Đan Diễn Vy muốn kêu cứu, nhưng lại đau không nói nên lời.
Nhưng Vạn Đại Bằng cũng không đắc ý được lâu, sau lưng của hắn đột nhiên đau đớn, cả người như một đường parabol bay ra ngoài, ngã sấp mặt xuống đất, đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, quay đầu lại tức giận trừng mắt với hai người vừa đi qua: “Đau chết tao rồi, thằng khốn nạn nào đá vào mông tao!”
Lục Trình Thiên vội vàng đi đến hiện trường liền nhìn thấy Đan Diễn Vy bị Vạn Đại Bằng giẫm dưới chân không thể động đậy, trên khuôn mặt nhỏ rõ ràng đầy sự đau đớn, trái tim anh cũng đau như bị kim châm, trực tiếp giơ một chân lên đá bay Vạn Đại Bằng. Có thể thấy mức độ tức giận của anh.
“Lục Trình Thiên…” Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, không phải anh và cô đã phân rõ ranh giới rồi sao?
Đan Diễn Vy không biết là vì sự đau đớn trên cổ tay hay là sự oan ức ở trong lòng, không thể khống chế được nước mắt liền rơi xuống, cô nghĩ rằng anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện, nhưng anh vẫn xuất hiện.
Lục Trình Thiên mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, đi về phía Đan Diễn Vy, chẳng nói câu nào liền ôm lấy cô, ánh mắt rơi trên cổ tay đang lơ lửng của cô, đôi mắt lóe lên một tia sát khí, Vạn Đại Bằng đáng chết này, bài học lần trước còn chưa đủ, lần này lại dám công khai dẫn người đến mai phục Đan Diễn Vy.
Vạn Đại Bằng sững sờ mấy giây, xoa lưng được một tên thuộc hạ đỡ đứng dậy, vừa thở hổn hển vừa hét: “Mày đừng đi, mày đứng lại cho ta, Lục Trình Thiên đừng nghĩ rằng tao sợ mày.”
Mẹ nó, thằng khốn, chân của Lục Trình Thiên có phải là làm bằng sắt không, lưng của hắn bây giờ vẫn cảm thấy đỏ và sưng, vừa chạm vào đau liền đến giật mình, thù mới hận cũ, hắn làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này.
Đúng lúc Lục Trình Thiên chỉ đến một mình, hắn ta vẫn còn mấy tên thuộc hạ, chế ngự một mình Lục Trình Thiên có lẽ không vấn đề gì.
Lục Trình Thiên không có chuẩn bị gì liền đi qua, từ trước đến giờ không có ai ức hiếp người phụ nữ của anh có thể toàn vẹn mà rút lui, cho dù là có, bây giờ cũng chôn vùi dưới lòng đất, hóa thành một bộ xương rồi.
Từ trước đến giờ anh không bao giờ cảm thấy mình là một người tốt, ngày trước vì nhiệm vụ, người chết trên tay anh cũng không ít, nếu như anh không đủ mạnh, sao có thể sống sót trong cái vòng tròn ăn thịt người đó chứ.
Có được những thành tựu và lợi ích như bây giờ, đều là anh dựa vào máu và nỗ lực từng chút từng chút đoạt lấy, rất nhiều lần đi đến ranh giới sống chết, mỗi lần đều là vô cùng mạo hiểm thoát khỏi nguy hiểm, căn bản không đơn giản như bên ngoài vẫn nói.
“Có thể đứng?” Đôi mắt đen như nước tù không chút gợn sóng nhìn về phía Vạn Đại Bằng, lời nói trong miệng lại là nói với người phụ nữ bé nhỏ trong lòng.
Đan Diễn Vy khẽ ngây người, ngước nhìn hàm dưới cương nghị trên đỉnh đầu, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Lục Trình Thiên không nói điều gì, nhẹ nhàng đặt người phụ nữ xuống đất, nhấc tay tháo chiếc cà vạt, thuận tay cởi luôn chiếc áo vest trên người xuống, ném sang một bên, đôi mắt như sói như diều hâu, đáng sợ lại sắc bén.
Nhìn vào dáng vẻ của Lục Trình Thiên, Vạn Đại Bằng không nhịn được chuyển động cổ họng, chân lùi dần về sau, mẹ nó, rõ ràng Lục Trình Thiên chỉ có một mình, tại sao trong lòng hắn lại sợ hãi như vậy. Hắn nhìn tên thuộc hạ đứng bên cạnh hình như cũng rất kiêng dè Lục Trình Thiên ở trước mặt, càng cảm thất vô cùng xấu hổ, vừa nghiến răng vừa nhẫn tâm, không đếm xỉa đến: “Đi, bắt người đàn ông kia lại, quay về sẽ đưa cho các ngươi 150 triệu.”
Vốn hai tên thuộc hạ không dám động thủ, nghe thấy Vạn Đại Bằng sẽ đưa thêm cho bọn họ 150 triệu, hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên gật đầu: “Được, cậu Vạn cứ đợi xem kịch hay đi.”
“Lục Trình Thiên…” Đan Diễn Vy nhìn hai tên thuộc hạ cao to như trâu bên cạnh Vạn Đại Bằng, trên cánh tay đều là hình săm và sẹo, vừa nhìn là biết là người không dễ đối phó, trong lòng rất lo lắng cho anh.
Dù Lục Trình Thiên rất lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, cũng không thể đánh lại được hai người.
Rất nhanh, cô liền biết sự lo lắng của mình quả thực là thừa.
Lục Trình Thiên không phí quá nhiều sức đã đánh ngã được hai tên thuộc hạ kia, không chỉ Đan Diễn Vy sững sờ mà Vạn Đại Bằng cũng ngây người.
Hai tên kia là hai tên thuộc hạ mà anh đã bỏ rất nhiều tiền để chọn ra từ những tay chuyên đánh nhau, sao có thể bị Lục Trình Thiên giải quyết một cách đơn giản như vậy chứ, điều này không thể nào.
Không đợi Vạn Đại Bằng phản ứng lại từ trong cú sốc, dáng người của Lục Trình Thiên đã đi đến trước mặt hắn, chiều cao của hắn gần 1m80 cũng không tính là thấp, nhưng đứng trước mặt Lục Trình Thiên, hắn cảm thấy bản thân thấp hơn một cái đầu, phải ngửa mặt lên để nhìn anh.
Không đúng, không phải là hắn thấp, mà do khí thế của Lục Trình Thiên quá mạnh, khiến hắn cúi lưng trong vô thức.
“Lục, Lục Trình Thiên, mày, mày muốn thế nào! Đừng quên lần trước nếu như không phải, tao cũng không nằm viện nửa năm.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên thờ ơ liếc nhìn Vạn Đại Bằng, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, trong ánh mắt khó tin của Vạn Đại Bằng, bất ngờ nhấc chân lên đá vào xương bánh chè của Vạn Đại Bằng một cách hung ác và chính xác.
“Răng rắc” một âm thanh giòn giã vang lên, âm thanh của xương bánh chè bị gãy vang lên đi kèm với tiếng kêu đau đớn thê thảm của Vạn Đại Bằng rõ ràng rơi vào trái tim bọn họ.
“A, đầu gối của tôi, đầu gối của tôi đứt rồi, đau chết tôi rồi, tôi sẽ chết mất!”
Mấy tên thuộc hạ bị ngã ở trên mặt đất vẫn muốn đứng dậy giúp Vạn Đại Bằng, nghe thấy giọng nói kia hoàn toàn dao động, trốn ở trên mặt đất không dám đứng dậy.
Đan Diễn Vy không ngờ Lục Trình Thiên dùng lực mạnh như vậy, đạp gãy đầu gối của một người, phải dùng lực mạnh như thế nào chứ, xương bánh chè của một người đàn ông trưởng thành mới bị gãy.
Cô không hiểu tại sao Lục Trình Thiên làm như vậy, với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, anh không cần phải xuất hiện.
Sâu thẳm trong lòng, cô rất biết ơn sự xuất hiện của anh, cho dù thế nào, nếu như không có Lục Trình Thiên, tối nay cô sẽ không thể chạy thoát khỏi trù tính của Vạn Đại Bằng.
Còn có người cố ý bán rẻ hành tung của cô, cái này mới là điểm khiến cô cảm thấy đáng sợ.
Vạn Đại Bằng thành cũng ở mình, thất bại cũng ở mình, nếu không phải hắn kêu người đi đến phía trước canh chừng, thì lúc này sớm đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi, cũng sẽ không gọi trời trời không đáp gọi đất đất không linh.