Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 214: LÀM NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TÔI




CHƯƠNG 214: LÀM NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TÔI

Ánh mặt trời bên ngoài vẫn chói mắt như vậy, nhưng trong lòng Đan Diễn Vy đang vô cùng trống rỗng, niềm tin duy nhất còn lại cuối cùng chính là đưa Du Du ra nước ngoài làm phẫu thuật.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi áo vang lên, Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua Du Du vẫn đang ngủ say, nhấc người dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, đi ra ngoài hành lang bệnh viện nghe điện thoại.

"Anh tìm tôi." Giọng nói của Đan Diễn Vy không giữ được bình tĩnh, đầu ngón tay bấu chặt, thể hiện rõ sự khẩn trương trong lòng.

Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh lùng như trước: "Em đang ở đâu?"

"Tôi ra ngoài có chuyện, anh tìm tôi có việc gì?" Đan Diễn Vy không biết vì sao Lục Trình Thiên lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hai người đã rất lâu không nói với nhau câu nào rồi, chứ đừng nhắc đến chuyện gặp mặt.

Đột nhiên nhận được điện thoại của anh, khiến cô có một cảm giác vô cùng ngỡ ngàng, dường như sự chấn động trong lòng đối với anh vẫn chưa hề giảm đi, chỉ là đợi một khoảng thời gian nào đó, sẽ trở mình, trỗi dậy từ sâu trong đáy lòng.

"Ra ngoài." Người đàn ông bá đạo ra lệnh.

Đan Diễn Vy không muốn thừa nhận mình bị chi phối bởi bất cứ lời nói, hành động nào của anh, nhưng trên thực tết, cô quả thật đúng như vậy, cô cố gắng áp chế sự rung động trong lòng xuống, dùng ngữ điệu bình thản nhất nói chuyện: "Có chuyện gì, anh nói thẳng trong điện thoại đi."

Lục Trình Thiên dường như không đoán trước được Đan Diễn Vy sẽ từ chối, đầu lông mày như điêu khắc không kìm được nhíu chặt lại, Đan Diễn Vy vừa đổi mười năm tỷ tiền mặt từ ngân hàng, anh liền nhận được tin tức, hành động thiếu kiên nhẫn của cô như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đó là cảm giác từ trước đến nay anh chưa từng có, giống như trái tim bị ai đó nhéo một cái, khó chịu giãy dụa vô lực.

Anh không thích loại cảm giác không thể kiểm soát được như vậy, cho nên dứt khoát gọi điện thoại cho cô.

"Em biết, toi muốn biết em đang ở đâu, chỉ cần mười năm phút."

Đan Diễn Vy không nghĩ tới Lục Trình Thiên vẫn muốn tìm người điều tra mình, trong lòng căng thẳng, khẩn trương hỏi: "Lục Trình Thiên anh rốt cuộc muốn làm gì!"

Nếu để cho Lục Trình Thiên điều tra ra địa chỉ của mình, đây không phải là đồng nghĩa với việc sự tồn tại của Du Du cũng bị bại lộ hay sao.

Người đàn ông này đã bá đạo, cường thế hơn hẳn so với bốn năm trước rồi.

"Hai mươi phút, không nhìn thấy em trở về, em sẽ biết hậu quả." Lục Trình Thiên nói xong không cho Đan Diễn Vy cơ hội phản ứng, dứt khoát cắt đứt điện thoại.

Đan Diễn Vy nhìn xuống điện màn hình điện thoại chỉ còn màu đen, lần đầu tiên muốn chửi bậy, tên Lục Trình Thiên chết tiệt, vậy mà không cho cô một chút cơ hội phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.

Hai mươi phút trở về? Trở về đâu, anh không phải đang ở nhà của mình đợi cô đấy chứ.

Trong lòng Đan Diễn Vy tuyệt đối không muốn trở về, nhưng nghĩ đến tính cách nói một không nói hai của Lục Trình Thiên, bình tĩnh không nổi hai phút, tức giận cắn chặt răng, vẫn là quyết định trở lại để xem người đàn ông đó rốt cuộc muốn làm gì.

Cô lo lắng Du Du ở một mình trong bệnh viện, nên gọi điện thoại cho bạn thân trước, cũng may bạn thân gần đây rất nhàn rỗi, cho nên vô cùng vui vẻ đồng ý yêu cầu của cô.

Đan Diễn Vy vô cùng lo lắng bắt xe trở về, hai mươi phút từ bệnh viện trở về chung cư quả thật rất miễn cưỡng, cũng may, trên đường đi đều thuận lợi gặp đèn xanh, nhưng vẫn bị muộn mười phút.

Trở lại chung cư đơn thân của chính mình, người đan ông mà cô hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, lại đang ung dung tự tại ngồi trên sofa phòng khách.

"Lục Trình Thiên, trêu đùa tôi rất vui hay sao?" Đan Diễn Vy nổi giận đùng đùng đi qua, lớn tiếng chất vấn, cô thật sự giận phát điên. Cô cũng đã quyết định trốn xa người đàn ông này, vì sao anh còn muốn đến trêu chọc cô.

Không phải đã sớm sánh đôi với Vũ Thư rồi hay sao, bây giờ lại chạy đến tìm cô, là có ý gì chứ.

Lục Trình Thiên liếc đôi mắt lạnh lẽo về phía cô, thấy cô thở không ra hơi, anh thản nhiên nói: "Em rất vội."

Đan Diễn Vy sững sờ, nhất thời không hiểu ý trong lời nói của anh, nhìn vào ánh mắt anh một lần nữa, hô hấp mới từ từ bình phục trở lại, cơn tức giận lộ rõ trên mặt, cô lãnh đạm hỏi: "Liên quan gì đến anh, có chuyện gì mau nói, nếu không có, tôi còn có chuyện bận."

Bận, bận cùng người đàn ông khác xem mặt thì có, đôi mắt Lục Trình Thiên lộ ra tia lạnh lẽo, hàm dưới cương nghi hơi kéo căng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, anh lạnh giọng nói: “Đan Diễn Vy, em quả thật vẫn rất sa đọa.”

"Tôi làm sao mà sa đọa, Lục Trình Thiên, tôi thấy anh thật sự có bệnh, có bệnh thì đến gặp bác sĩ đi." Đan Diễn Vy bị chửi đến nỗi không hiểu chuyện gì, cô làm gì mà sa đọa cơ chứ.

Hơn nữa cô sa đọa mà lại có quan hệ với anh, bản thân đã có người yêu rồi, còn chưa đủ thỏa mãn hay sao.

Cô tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình có bất cứ mơ tưởng dây dưa nào.

"Mười năm tỷ còn chưa đủ cho em sống tốt trong khoảng thời gian này hay sao, mà đã vội vã như vậy đi quyến rũ Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy, tôi quả thật đã xem thường em rồi."

Đan Diễn Vy nhìn Lục Trình Thiên từ trên ghế sofa đứng lên, dáng hình cao lớn mang theo áp bức dọa người, không ngừng đi về phía mình, bước chân của cô không tự chủ được lùi về sau một bước, hô hấp cũng vì thế mà gấp gáp, khẩn trương hơn nhiều.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ, cô cũng không có làm gì sai, Lục Trình Thiên dựa vào cái gì nói cô như vậy, cô không muốn yếu thế, sau khi bước chân dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn vào anh: "Lục Trình Thiên, anh đừng quên bây giờ anh là người yêu của ai, anh không có tư cách phê phán tôi."

Hiện tại, Lục Trình Thiên trực tiếp dán lên người Đan Diễn Vy cái mác yêu thích sự hư vinh như vậy, nhìn thấy trong mắt cô không còn chút thân thiện nào, anh lạnh lùng nói: "Không có sao? Đan Diễn Vy, cô vẫn thật sự thích tiền như vậy."

Đan Diễn Vy cũng không biết là cố ý chọc giận Lục Trình Thiên, hay là phát tiết trong lòng, có chút tức giận nói: "Đúng, tôi thích tiền, tôi thừa nhận thì làm sao, không thể ư? Chuyện này có liên quan gì đến luật sư Lục hay không."

Dù sao đã bị hiểu lầm, vậy thì không có cách nào giải thích được, cho dù cô giải thích thì có tác dụng gì chứ, anh sẽ tin ư?

Không, tính cách của anh có thù nhất định sẽ báo, nhất định sẽ không tin lời giải thích của cô, mà chỉ cảm thấy cô đang ngụy biện mà thôi.

Huống hồ cô lập tức muốn dẫ Du Du rời đi, nếu như vậy có thể khiến anh buông tay, vậy thì để cô tiếp tục bị hiểu nhầm cũng được.

Ánh mắt u ám Lục Trình Thiên tồi sầm lại, khóe miệng nheeshc lên một tia trào phúng, lạnh lẽo phun ra từng câu từng chữ một: "Đan Diễn Vy cô quả thật rất thấp hèn."

Đan Diễn Vy theo bản năng xiết chặt nắm đấm, nỗ lực khống chế bản thân không muốn hành động theo cảm tình, một nắm tay che dấu được biểu cảm đau đớn trên gương mặt cô.

Giả bộ như không sao cả, nói: "Thật xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, tôi chính là người phụ nữ sa đọa, thâp hèn như vậy đó, không trong sáng, đơn thuần bằng bạn gái của anh."

"Đúng vậy, con người cô không có tư cách so sánh." Lục Trình Thiên nghe được cô chính miệng thừa nhận, ngực giống như bị người ta đánh một quyền, trong mắt không dấu nổi sự chán ghét.

Bàn tay của Đan Diễn Vy cấu chặt vào da thịt, nhưng cô lại không hề cảm nhận được cơn đau, anh cuối cùng cũng thừa nhận trong lòng anh, Vũ Thư quan trọng như thế nào, ngược lại, bản thân mình có bao nhiêu thấp hèn, cũng may, cũng may cô chưa hề giải thích cái gì.

Bằng không thì bây giờ người tự rước lấy nhục chính là cô rồi.

Đau lòng đến nỗi chỉ muốn chết đi, nhưng người phụ nữ quật cường như cô, không muốn để anh nhìn ra bất cứ tia yếu đuối nào: "Đúng vậy, tôi đương nhiên không thể so sánh được với cô ấy, nếu đã như vậy, anh vì sao còn đến tìm tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK