Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 208: HÀ CẢNH QUÂN ĐÃ BIẾT SỰ TỒN TẢI CỦA ĐỨA BÉ




CHƯƠNG 208: HÀ CẢNH QUÂN ĐÃ BIẾT SỰ TỒN TẠI CỦA ĐỨA BÉ

“Đúng, chậm mất, muộn mất.” Đan Diễn Vy như đột nhiên được đánh thức, lý trí quay về chút ít, túm chặt lấy ống tay áo của Hà Cảnh Quân, như bắt lấy cây rơm cứu mạng cuối cùng: “Cảnh Quân, xin anh giúp em.”

Đan Diễn Vy nghĩ một mình cô lái xe, qua lại không tiện, trên đường lỡ xảy ra tình huống gì, hai người cũng dễ bàn bạc.

“Vy Vy, chúng ta vừa đi vừa nói nào.” Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy lòng như lửa đốt, mắt rớm nước, cũng không dám chậm trễ, đi theo Đan Diễn Vy xuống tầng.

Đan Diễn Vy không đi chậm, theo Hà Cảnh Quân xuống tầng lên xe, báo tên địa chỉ, cô không biết nên giải thích với Hà Cảnh Quân như thế nào, chỉ đành chờ quay về nói với Du Du.

“Vy Vy, có phải bà ngoại em bị bệnh không, muốn liên lạc với bệnh viện trước không, chỗ anh vừa hay quen mấy bác sĩ, em xem là bệnh gì.”

Hà Cảnh Quân vừa nghe địa chỉ, phản ứng đầu tiên là bà ngoại Đan Diễn Vy có thể sinh bệnh, nên cô mới lo lắng quay về như thế.”

Đan Diễn Vy nắm chặt túi xách trong tay, im lặng mấy giây, cũng không trả lời thẳng thừng bến đề của anh ta, mà chua sót nói: “Cảnh Quân, phiền anh giúp em liên lạc với bác sĩ khoa tim mạch.”

“Ừ……” Hà Cảnh Quân không hỏi nhiều, lấy di động bắt đầu gọi điện.

Đan Diễn Vy ngồi trên ghế phó lái, một tay siết chặt lấy cánh cửa, giống như chỉ có như thế cô mới có sức kiên trì không té xỉu, một lòng hận không thể bay về bên cạnh Du Du, nếu có thể dùng tính mạng thay thế, cô tình nguyện sống ít hơn hai mươi năm để đổi lấy bé ít phát bệnh.

Bệnh tái phát rất khổ sở, đối với một đứa bé chưa được bốn tuổi mà nói quá mức tàn khốc, tàn khốc tới nỗi mỗi lần Đan Diễn Vy nhìn thấy đều hận không thể giết chính cô, bởi cô sơ sẩy mới khiến đứa bé biến thành như vậy.

Nói chuyện điện thoại xong, khóe mắt Hà Cảnh Quân liếc thấy vạt áo Đan Diễn Vy đã bị tay cô vò nhăn nhúm, cô không như bình thường, nỗi nhớ nhà dâng lên khi nhìn ngoài cửa sổ, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập lo lắng và ân hận.

Đây là vẻ mặt anh ta chưa từng thấy trên mặt cô, không giống như quan tâm tới cha chú trong nhà, mà càng như là lòng nhớ con……

Hà Cảnh Quân vì chính suy nghĩ trong lòng anh mà kinh ngạc, sao anh ta lại cảm thấy như thế dược, chắc chắn là do anh ta suy nghĩ quá nhiều.

Xe vững vàng nhanh chóng chạy trên đường.

Trong lòng Đan Diễn Vy nhớ thương Du Du, không chú ý tới người đàn ông bên cạnh bắt đầu nghi ngờ, kiến trúc ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua trước mắt cô, cô chưa từng cảm thấy con đường này lâu đến vậy.

Dài tới nỗi làm cô cảm thấy mỗi giây giày vò, hy vọng xe đi nhanh chút, nhanh chút nữa.

Hành trình đi xe một giờ, Hà Cảnh Quân rút ngắn lại một nửa, xe anh còn chưa dừng vững lại, cửa xe chỗ phó lái đã bị mở, bóng dáng Đan Diễn Vy bé nhỏ yếu ớt đã sớm vọt xuống.

Đan Diễn Vy bối rối chạy vào trong nhà, mặt đầy mồ hôi, hơi thở không kịp điều chỉnh lo lắng hỏi: “Bà ngoại, Du Du thế nào rồi.”

Bà ngoài da hiệu đừng lớn tiếng với Đan Diễn Vy, kéo cô tới cửa, nhỏ giọng nói: “Mới ngủ rồi.”

Đan Diễn Vy gật đầu, nhìn thoáng qua phía trên giường, cơ thể nhỏ bé của Du Du nằm thằng trên giường, lông mi thanh mảnh nhíu vào, dù ang ngủ cũng không an ổn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không hồng hào.

“Bà ngoại, con mang Du Du tới bệnh viện kiểm tra chút.” Bây giờ không đau, không có nghĩa là tỉnh dậy không đau, phải kiểm tra chút là nguyên nhân gì.

Đan Diễn Vy chầm chờ một lúc, hơi khổ sở nói: “Bà ngoài, bây giờ con đưa Du Du đi kiểm tra, không biết khi nào về được, con……”

Câu sau cô còn chưa nói ra, ánh mắt đã hạ xuống.

Bà ngoại biết cô muốn nói gì, trong đôi mắt tang thương cũng chứa đầy nước mắt, trấn an vỗ lưng cô nói: “Bà ngoại biết, chỉ cần con với Du Du khỏe mạnh, bà ngoại không nghĩ tới gì nữa.”

“Bà ngoại, con xin lỗi.” Đan Diễn Vy không nhịn được ôm bà ngoại nhỏ giọng khóc nức nở, nói không biết khi nào mới quay về, có thể đi không về nữa, nghĩ thế, tâm trạng cô càng nặng nề, vô cùng khó chịu.

“Được rồi, người lớn ngần này rồi, không thể khóc nhè như trẻ con nữa, bà thu dọn cho Du Du chút đã.” Bà ngoại không đành lòng ở lại, tìm cớ tránh đi.

Đan Diễn Vy cắn môi gật đầu, cô biết tính bà, cũng không ngăn nữa, khom người vào phòng.

Hà Cảnh Quân mới tới cửa, đụng phải bà lão đi ra, dửng sốt một lúc, không phải nói là bà ngoại bệnh nặng ư, sao lại……

Trong lòng tuy nghi ngờ, trên mặt vẫn cung kính gọi một tiếng: “Bà ngoại, cháu chào bà ạ, cháu là bạn của Vy Vy.”

Bà ngoại nghĩ Đan Diễn Vy đi về một mình, thình lình gặp Hà Cảnh Quân cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thấy anh tuấn tú lịch sự, lời ăn tiếng nói có giáo dục, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười: “Là bạn của Vy Vy à, mau vào ngồi.”

“Bà ngoại, thân thể bà có khỏe không? Con thấy Vy Vy chạy vào, cô ấy đâu rồi ạ?” Lúc Hà Cảnh Quân vào thì đánh giá gian phòng cũ này, bên ngoài tuy cũ nát, bên trong lại thu dọn gọn gàng, nghĩ một mình bà lão thường xuyên quét dọn.

“Thân thể bà khỏe lắm, Vy Vy chắc làm phiền cháu không ít rồi.” Đây là lần đầu tiên Vy Vy đưa người đàn ông xa lạ về, trong lòng bà ngoại nhịn không được nghĩ nhiều chút.

Người thanh niên này trông có vẻ tính tình tốt, nếu theo lời cậu ta, chắc không để ý tới sự tồn tại của Du Du.

“Không phiền ạ, cháu rất sẵn lòng chăm sóc cô ấy.” Nhắc tới Đan Diễn Vy, ánh mắt Hà Cảnh Quân không tự giác hiền dịu đi nhiều.

Thái độ của bà ngoại với Hà Cảnh Quân rất vừa lòng, bà cũng không biết Hà Cảnh Quân còn chưa biết sự tồn tại của Du Du, vui vẻ nói: “Vy Vy ở trong phòng, cháu đi thẳng vào là được, bà đi dọn chút quần áo, lát nữa qua.”

“Vâng.” Hà Cảnh Quân nhìn bà ngoại rời đi, mới đi theo hướng bà chỉ.

Bà ngoại không sinh bệnh, vậy ai làm Vy Vy khẩn trương như vậy? Hà Cảnh Quân bỗng cảm thấy hôm nay anh ta sẽ biết tất cả bí mật của cô.

Còn chưa đi bộ tới gần, giọng nói nhỏ nhẹ của Đan Diễn Vy đã truyền ra ngoài cửa.

“Du Du, giờ con cảm thấy thế nào rồi ngực còn khó chịu không?”

“Mẹ ơi……”

Hà Cảnh Quân đẩy cửa ra, vừa lúc nghe giọng trẻ con mềm mại gọi.

Mẹ? Anh ta kinh ngạc nhìn bé ngoan trên giường tựa vào lòng Vy Vy, dùng ánh mắt rõ ràng tò mò nhìn anh ta.

Giờ phút ấy, anh ta không nói rõ cảm giác trong lòng thế nào.

Đan Diễn Vy nhìn Hà Cảnh Quân tiến vào, mới nhớ ra quên không nói với anh, bây giờ anh đã thấy Du Du, cũng không giấu diếm gì nữa.

“Cảnh Quân.”

“Nó là đứa con của Lục Trình Thiên?” Gần như thốt ra theo bản năng, hình như giống lắm, Hà Cảnh Quân khẳng định trăm phần trăm đứa bé nam trước mặt là đứa con của Lục Trình Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK