CHƯƠNG 121: HỢP TÁC
“Anh Lục, Vũ Thư, trùng hợp quá.” Hà Cảnh Quân nhìn thấy hai người họ, anh lịch sự gật đầu chào, và đứng bên cạnh Đan Diễn Vy.
Những người xung quanh nhốn nháo mỗi người một câu thăm hỏi.
“Vy Vy, anh Hà đẹp trai, lại tuổi trẻ tài cao, sao cô còn chưa nhận lời cầu hôn của anh ta vậy?”
“Mau đồng ý đi, người đàn ông ưu tú như thế, không cẩn thận bị người khác cướp đi bây giờ.”
“Cô đang tự nói mình sao.” Những người xung quanh lên tiếng trêu chọc.
Giọng nữ cười, mắng yêu vang lên: “Cô nhiều chuyện quá, nếu mà anh Hà đây chịu thì tôi cũng đồng ý liền luôn.”
Dù sao thì Hà Cảnh Quân cũng được coi là chàng rể quý ở thành phố Cẩm An này, nếu như vinh dự được gả vào nhà họ Hà thì khác gì chim sẻ biến thành phượng hoàng, sẽ không cần phải cực khổ vất vả đi kiện cáo, tố tụng nữa.
Về nhà làm cô chủ là sướng rồi, vinh hoa phú quý hưởng không hết, quan trọng nhất là người ta dịu dàng, lại giàu có, tính tình chín chắn và chung thủy.
Trên thế giới bây giờ có mấy người đàn ông làm được như vậy.
Được rồi, thì cũng coi như may mắn gặp được hai người như vậy, nhưng đều là hoa đã có chủ, thật là tức quá đi thôi.
Đan Diễn Vy không dám nhìn vào mắt của Lục Trình Thiên, vì muốn Vũ Thư yên tâm, cô không thể không lên tiếng: “Xin mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi vẫn chưa đến giai đoạn đó.”
Nhưng như vậy cũng đủ để Hà Cảnh Quân cảm thấy vui rồi.
“Cám ơn mọi người đã quan tâm, lúc nào rảnh sẽ mời mọi người ăn bữa cơm thân mật, còn phiền mọi người sau này chiếu cố và giúp đỡ Vy Vy nhà tôi.”
Hà Cảnh Quân dùng hai chữ ‘nhà tôi’, có người càng thể hiện vẻ khó chịu hơn.
Những người khác nghe được Hà Cảnh Quân nói như vậy cũng bắt đầu xôn xao.
“Anh Hà khách sáo quá, chúng tôi lúc nào cũng có thời gian mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ăn của người thì phải làm chút việc chứ, anh Hà yên tâm, chúng tôi sẽ đối xử tốt với Vy Vy.”
“Không muốn tan ca phải không, thế thì ở lại tiếp tục tăng ca.” Lúc này giọng điệu lạnh băng của Lục Trình Thiên vang lên khiến cho không khí xung quanh trong phút chốc im thin thít.
Những người khác lập tức sợ sệt im lặng không ai dám lên tiếng nữa.
“Anh Thiên, mọi người chỉ nói đùa thôi mà, đâu cần giận vậy.” Vũ Thư lên tiếng hoà giải.
Những người khác thấy Vũ Thư lên tiếng, cùng nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích.
Thấy vậy trong lòng Vũ Thư cảm thấy rất đắc ý, cô muốn chính là hiệu quả này: “Đã trễ rồi, mọi người mau về đi.”
Mọi người thấy Lục Trình Thiên không có phản ứng gì, liền lập tức tản ra hết.
Hai bàn tay đặt ở giữa đùi của Đan Diễn Vy siết chặt lại, một câu nói của Vũ Thư đã có thể dập tắt ngọn lửa tức giận của Lục Trình Thiên, quả nhiên người mà Lục Trình Thiên để ý đến nhất vẫn là Vũ Thư.
Cho nên chứng tỏ lựa chọn của cô cũng không có sai, đúng không?
Sớm rút khỏi mối quan hệ phiền phức của hai người mới là quyết định tốt nhất.
Lục Trình Thiên nhìn thật lâu người phụ nữ vẫn đang cụp mắt xuống, rồi nhanh chân rời khỏi văn phòng.
Vũ Thư nhìn mọi người với ánh mắt ngại ngùng, giống như thay mặt Lục Trình Thiên xin lỗi, rồi nhấc chân theo bước Lục Trình Thiên đi ra ngoài.
“Vy Vy, chúng ta đi thôi.” Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy có vẻ hơi mất bình tĩnh, anh lên tiếng nhắc cô.
“Vâng.” Đan Diễn Vy giật mình hoàn hồn, có chút ngại ngừng gật đầu xin lỗi.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, lúc này Đan Diễn Vy mới nói: “Cảnh Quân, thật ngại quá, lúc nãy chưa được sự đồng ý của anh mà đã lôi anh vào cuộc.”
“Vy Vy, em không cần cảm thấy ngại với anh, anh rất vui khi được em nhận anh làm bạn trai trước mặt mọi người.” Hà Cảnh Quân nhanh miệng trả lời.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm: “Cảnh Quân, nếu, em nói nếu anh gặp phải người phụ nữ mà anh thích thì anh nhất định phải hạnh phúc nha.”
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy với ánh mắt nghiêm túc mà cũng có phần bướng bỉnh, anh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, anh hứa với em.”
Chỉ là rất khó làm được.
Sau khi nghe được câu hứa của Hà Cảnh Quân, trong lòng Đan Diễn Vy mới dễ chịu hơn, rồi cô vừa cười vừa nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cô lựa chọn tạm thời quên đi tâm trạng không thoải mái này.
“Được.” Hà Cảnh Quân nhìn thấy nụ cười của cô, trái tim anh như muốn tan chảy, sau đó anh khởi động xe và lái đi.
Mặt khác, Vũ Thư đuổi theo Lục Trình Thiên, nhưng cuối cùng cô cũng không đuổi kịp, khi cô xuống đến dưới lầu thì xe của Lục Trình Thiên đã đi mất rồi.
Cô tức giận dậm chân tại chỗ, anh Thiên sao lại có thể đối xử với cô như vậy được.
Vũ Thư bỗng nhiên cảm giác có người đang đến gần, cô cảnh giác xoay lại nhìn: “Ai, lén lén lút lút đi theo tôi làm gì, mau ra đây.”
Một bóng người xuất hiện phía sau cái cột ở bãi đỗ xe, Lâm An Nghi đã nấp ở đó từ bao giờ, cũng không hẳn là nấp, chỉ là cô ấy đứng từ xa, nhìn theo nụ cười của Đan Diễn Vy mà nghe cảm giác vụn vỡ trong lòng.
Người đời thường nói: kẻ thù của kẻ thù là bạn, cô có thể nhận ra được mối quan hệ của Vũ Thư và Đan Diễn Vy không tốt như biểu hiện bên ngoài như mọi người thấy, cho nên cô muốn thử vận may, và sự thật đã không khiến cô thất vọng.
“Chào cô Vũ.”
“Luật sư Lâm?” Vũ Thư hơi có chút ấn tượng với Lâm An Nghi, ban đầu cô còn nghi ngờ người phụ nữ ở nhà anh Thiên là Lâm An Nghi, sau biết đó là Đan Diễn Vy thì cô cũng không còn cảm thấy ghét người phụ nữ trước mặt này nữa.
Lâm An Nghi này đối với anh Thiên như thế nào, cô nhìn thoáng qua đã biết người phụ nữ này cũng là một tiện nhân muốn dòm ngó anh Thiên mà thôi.
Lâm An Nghi ra vẻ vô hại lên tiếng: “Cô Vũ không cần phải ghét tôi như vậy, tôi không phải là nỗi uy hiếp của cô, đúng không?”
Vũ Thư khẽ gằn giọng và ra vẻ khinh thường nói: “Quả thật cô không phải là đối thủ của tôi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi phải vui vẻ cười nói với cô.”
Sắc mặt Lâm An Nghi khẽ thay đổi, nhưng cô nghĩ đến việc mình sắp làm, đành cố gắng đè nén cơn tức giận xuống: “Tôi biết tôi đã thích phải người đàn ông đáng lẽ không nên thích, và tôi đã hối hận rồi, chỉ là tôi không đành lòng khi nhìn thấy cô Vũ đây cũng chịu cảnh bị phá hoại.”
“Ý của cô là gì.” Vũ Thư nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Sáng nay tôi chỉ nhờ trợ lý của Đan Diễn Vy làm giúp chút việc, vậy mà giờ tôi từ luật từ nổi tiếng xuống cấp thành luật sự bình thường.” Đôi mắt Lâm An Nghi nham hiểm, cố tình che giấu đi chi tiết quan trọng.
“Cái gì, anh Thiên vì cô ta mà đối xử với cô như vậy sao.” Vũ Thư tức giận, chẳng lẽ anh Thiên vẫn chưa buông được Đan Diễn Vy sao, cho dù ba năm qua Đan Diễn Vy đều bên cạnh anh Thiên, nhưng thời gian quen biết của hai người họ lâu hơn mà, không phải sao?
Tuy Vũ Thư rất tức giận, nhưng cô cũng không quên người phụ nữ đối diện có mục đích không đơn giản, càng không tin rằng cô ta có ý tốt gì: “Luật sư Lâm sao lại nói cho tôi biết những chuyện này.”
“Cô Vũ gọi tôi là An Nghi là được rồi, không giấu gì cô, tôi thật sự không cam tâm công sức ba năm cố gắng của mình giờ đổ sông đổ bể, tôi muốn trả thù, và tôi nghĩ rằng cô Vũ sẽ đồng ý giúp tôi.” Lâm An Nghi ra vẻ thật thà và thành khẩn nói.
Mục đích của cô là làm cho Đan Diễn Vy phải hối hận khi dám chọc vào mình, hối hận vì đã biến cô ta thành như vậy.
“Vì sao tôi phải tin cô.” Vũ Thư không ngốc, tuy rất hận Đan Diễn Vy, nhưng cô cũng không muốn bị người khác lợi dụng.
“Bởi vì đối thủ của hai chúng ta là một, vì cô Vũ cũng giống như tôi, muốn nhìn thấy Đan Diễn Vy sống không bằng chết.”
Lâm An Nghi ác độc nói: “Cô Vũ giúp tôi cũng đồng nghĩa với việc tự giúp chính mình, chỉ là chúng ta có mục đích riêng, tôi đã nhìn thấu thực tế, cô muốn luật sư Lục, còn cái tôi muốn là vị trí chức vụ cao hơn.”
Vũ Thư chỉ trả lời là cho cô thời gian suy nghĩ, chứ không vội đồng ý hay không.
Lâm An Nghi cũng không nói thêm gì nữa, hai người chia tay ở bãi đỗ xe, trước khi đi, cô ta còn nói thêm câu: “Cô Vũ đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi đã mấy lần nhìn thấy Đan Diễn Vy ra vào phòng của luật sư Lục, và thời gian luật sư Lục ở lại văn phòng cũng càng ngày càng nhiều hơn.”
Vũ Thư không nói gì, nhưng tay cô siết chặt thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy ý hận.