CHƯƠNG 149: VŨ THƯ OÁN HẬN
Lục Trình Thiên nhìn đôi mắt ầng ậc nước mà vẫn bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm của Đan Diễn Vy, thấy cô khẽ cắn môi căng mọng, hai gò má trắng nõn ửng hồng, trông rất tủi thân khiến anh bỗng dưng mềm lòng.
Anh thở dài, bất đắc dĩ hạ giọng, năn nỉ: “Nghe lời anh nào, em uống say rồi nên không biết mình đã nói gì đâu."
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Em không say, em biết anh chính là Tiểu Lục Tử."
"..." Bắt đầu nói sảng rồi mà còn chưa chịu nhận là mình say, nếu là bình thường thì cô có thể gọi anh bằng cái tên kỳ lạ đó sao?
Lục Trình Thiên hết biết làm gì, đành phải nín nhịn, năn nỉ thêm vài tiếng nữa thì Đan Diễn Vy mới miễn cưỡng buông tay ra.
Xe dừng lại trước khu nhà.
Lục Trình Thiên nghiêng đầu nhìn sang thì thấy cô gái vừa rồi còn quậy tưng đã lăn ra ngủ, hàng lông mi vừa dày vừa dài khẽ lay động, hai má đỏ bừng còn đôi môi thì cong lên như đang nằm mơ thấy chuyện gì đó rất vui.
Rõ ràng lúc ngủ rất ra dáng một cô nhóc ngây thơ nhưng khi tỉnh lại thì xù lông như một con nhím, tự vũ trang cho chính mình bởi những chiếc gai sắc nhọn.
Lục Trình Thiên ngắm cô một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng bế cô lên lầu.
Trải qua một đêm yên ắng.
Đan Diễn Vy vừa thức giấc liền chộp lấy điện thoại theo thói quen để xem đồng hồ, có điều hôm nay vừa thức dậy cô liền cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Quơ qua quơ lại mãi mà không thấy điện thoại đâu, chỉ thấy tay mình chạm phải da thịt.
Cô giật mình tỉnh ngủ hẳn, toàn thân bắn lên như một cái lò xo, đôi mắt đẹp trợn tròn, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh vẻ không dám tin: “Lục… Lục Trình Thiên, anh, tại sao anh lại nằm trên giường em."
Lục Trình Thiên hình như cũng vừa mới bị đánh thức nên cau mày sốt ruột, anh nheo mắt, rồi hé mắt lạnh lùng nhìn cô, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng pha chút khàn khàn ngái ngủ, buồn bực nói: “Em nhìn lại xem đây là phòng của ai?”
Đan Diễn Vy giật mình nhìn xung quanh, nhận ra mình đúng là đáng chết khi ngủ trong phòng của Lục Trình Thiên, gương mặt thanh tú của cô dần chuyển từ đỏ sang trắng bệch, rồi từ trắng bệch sang tái xanh, sau khi đổi màu liên tục mới lắp bắp hỏi: “Tại… tại sao hôm qua em lại về đây?"
Thật ra chuyện mà cô muốn hỏi là hai người có làm chuyện đó không?
Đôi mắt u ám của Lục Trình Thiên có một tia sáng xẹt qua, giọng nói không khoan nhượng chút nào: “Anh khuyên em tốt nhất không nên hỏi."
Đan Diễn Vy nghe Lục Trình Thiên nói xong, sắc mặt liền tối sầm, thậm chí cô còn hít sâu vài cái rồi mới hỏi: “Anh cứ nói đi, em có thể chịu được mà.”
"Là em tự nói đấy nhé." Lục Trình Thiên thấy Đan Diễn Vy thấy chết không sờn gật đầu liền mỉm cười thích thú, xem ra cô đã hiện nguyên hình rồi.
"Hôm qua, em bám chặt lấy anh như con bạch tuộc ấy, còn cởi sạch quần áo của anh nữa chứ, anh tốn biết bao công sức mới đẩy em ra được nhưng em vẫn không chịu thôi, cứ bám dính lấy anh, nên anh đành phải đưa em về đây.”
Đan Diễn Vy đỏ bừng mặt khi thấy giọng điệu của Lục Trình Thiên nghe có vẻ miễn cưỡng lại còn cường điệu, phản ứng đầu tiên của cô là không tin, nhất định là Lục Trình Thiên đang trêu cô.
Nhưng khi cô thấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Trình Thiên thì cô lại bắt đầu hoài nghi chính mình, lẽ nào mình đã làm cái chuyện nhục nhã và đáng xấu hổ như vậy sao?
Cuối cùng, có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra lý do, vì thể diện nên cô không thể tự thừa nhận mình đã làm những chuyện như vậy.
"Em không tin, nhất định là anh bịa chuyện.”
Lục Trình Thiên thản nhiên nói: “Tin hay không, trong lòng em tự rõ."
Đan Diễn Vy khịt mũi, không muốn tranh cãi với anh, nhưng khi vừa nhìn thời gian trên điện thoại cô không thể tiếp tục bình chân như vại được nữa: “Tiêu đời rồi, bị muộn rồi, đều tại anh không chịu nhắc em.”
Sắp tám giờ rồi, cô đến công ty thì đã trễ.
"Hôm qua khi giao việc, Lâm Hải đã báo sai giờ cho em.”
Trong khi Đan Diễn Vy luống cuống thì Lục Trình Thiên lại rất bình thản, chậm rãi ngồi dậy, chăn lụa mỏng tuột khỏi người để lộ làn da màu đồng đỏ khỏe mạnh của anh cùng cơ bắp rắn chắc.
Không giống vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia mà giống như đang thể hiện sức mạnh và sự hoang dại của một người đàn ông.
Đan Diễn Vy bỗng dưng cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cô lập tức nhìn sang hướng khác, cúi đầu như thể đang tìm thứ gì đó, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng như vừa uống hết một chai rượu Erguotou.
Thật là kinh khủng, mới sáng sớm mà Lục Trình Thiên đã phô bày thân hình rồi.
Anh có một cơ thể tuyệt vời, một vòng eo săn chắc và đôi chân dài miên man.
So sánh thân hình cơ bắp cuồn cuộn của mấy anh chàng PT lôi kéo cô đến phòng tập gym với thân hình vạm vỡ của Lục Trình Thiên, cô chợt cảm thấy mấy anh chàng đó chỉ là gió thoảng mây trôi, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh thân hình của Lục Trình Thiên.
"Trên mặt đất có vàng à." Giọng đàn ông ồm ồm vang lên.
"Mắc mớ gì tới anh chứ, em đi làm trước đây."
Đan Diễn Vy ngẩng phắt đầu lên thì đụng phải bờ ngực rắn chắc của người ấy khiến suýt chút nữa thì nước mắt trào ra, cô vội ôm mũi lùi lại hai bước: “Ôi…mũi của em… đau quá..."
Muốn bẹp mũi luôn.
Lùn cũng là một cái tội, dù gì cô cũng cao 1m66 nhưng khi đứng bên cạnh Lục Trình Thiên chẳng khác nào một người lùn, chỉ đứng tới ngực anh.
Lục Trình Thiên thấy Đan Diễn Vy ứa nước mắt, đôi mắt anh liền nặng trĩu và đôi môi mím lại một cách khó chịu: “Ai bảo em hấp ta hấp tấp làm chi."
"Ai bảo anh lặng lẽ đứng sau lưng em làm gì." Cô vẫn còn cảm thấy uất ức.
Lục Trình Thiên nhìn cô nhưng không nói tiếng nào, sắc mặt rõ ràng là không vui vẻ gì mấy.
Đan Diễn Vy giận điên người, rõ ràng người bị đau là cô vậy mà người đàn ông này là tỏ vẻ khó chịu, không thèm để ý đến anh nữa.
Đan Diễn Vy ôm một bụng bực dọc, với lấy túi xách, tức giận rời khỏi nhà của Lục Trình Thiên.
Nhưng cô chưa đi được bao xa thì nghe thấy có người gọi mình.
"Đan Diễn Vy, quả nhiên cô vẫn còn dây dưa với Thiên.”
Sắc mặt của Đan Diễn Vy trắng bệch, toàn thân cứng đơ rồi chậm rãi quay lại, cô không ngờ lại gặp Vũ Thư tại đây.
Lại càng không muốn gặp cô ta dưới tình huống này, luống cuống, hoảng loạn lại còn sợ là không giải thích được.
"Vũ Thư, tôi..."
Cô còn chưa kịp giải thích thì một bàn tay giơ lên kèm theo đó là một tiếng “Bốp” chói tai.
Mặt của Đan Diễn Vy bị tát lệch sang một bên, hai mắt cô tối sầm nhưng khi nhìn Vũ Thư ánh mắt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đôi mắt đẹp của Vũ Thư như lưỡi lê ngâm trong nọc độc, cô ta hung hăng lườm Đan Diễn Vy, cô ta không ngờ, hôm nay tự nhiên muốn đi gặp Thiên nhưng chưa kịp lên lầu đã thấy Đan Diễn Vy đi ra.
Cô ta cứ nghĩ là mình nhìn lầm nhưng không ngờ đúng là cô.
Trong khoảnh khắc tất cả lý trí lẫn suy tính đều bị vắt kiệt bởi ghen tuông, chỉ còn lại sự tức giận và căm ghét ngập tràn.
Vũ Thư cao giọng, tức giận chất vấn: “Đan Diễn Vy, chính miệng cô đã nói là sẽ rời bỏ Thiên nhưng không ngờ cô lại đê tiện đến mức này.”