Đan Diễn Vy vừa mới bước chân về đến, tin tức cũng bay loạn theo phía sau.
Cuộc trò chuyện của cô cùng Vũ Thư giống như một loại virus quét qua toàn bộ ngõ lớn ngõ nhỏ của thành phố Cần An. Không biết ai tiết lộ địa chỉ của cô ra bên ngoài, trong khu phố khắp nơi in ảnh chụp của cô, phía trên còn kèm theo mội đoạn văn bỉ ổi.
Nói cô không biết liêm sỉ đi cướp bạn trai của bạn thân, còn nói cô dựa vào bán thân để trèo cao, còn nói cô ban ngày quần áo gọn gàng xinh đẹp, ban đêm ở trong quán bar phóng túng, trụy lạc. Một khuôn mặt ngây thơ vô hại, nhưng ai cũng có thể nhận làm chồng.
Đan Diễn Vy biết, nhưng vẫn trở về, thấy khu phố vẫn trước đây vốn yên tĩnh nay bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, mọi người thấy cô đều chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu cảm đầy chán ghét.
Trong đó còn xen lẫn những thanh âm quái gở.
"Thật sự là quá buồn nôn, không nghĩ tới bỏ ra nhiều tiền như vậy để chuyển đến ở một khu biệt thự cao cấp mà có thể gặp phải người phụ nữ khiến người ta chán ghét như vậy.”
"Cũng không phải, làm tiểu tam mà trắng trợn như vậy thì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật sự nhìn người không thể xem mỗi bên ngoài, ngươi nhìn xem, người càng vô hại lại càng làm nên những chuyện đáng ghê tởm.”
"Ở cùng một chỗ với dạng người như vậy sẽ làm cho không khí bị ô nhiễm, chúng ta nhất định phải cho người đuổi lại người này ra ngoài, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều giảm giác ghê tởm.”
Nghe những tiếng chỉ trỏ bàn tán xung quanh, lông mày Đan Diễn Vy khóa chặt, mắt nhìn thây giày đang giẫm lên một trang giấy trắng, trang giấy bị lật lộ ra một góc bên trong, nội dung trang giấy khiến cô chú ý, khom người chuẩn bị nhặt lên.
Tiếng hét của Vu Tư Tư đã truyền tới: "Vy Vy, không được nhặt.”
Thế nhưng là đã quá muộn, Đan Diễn Vy đã nhặt lên, đồng thời thấy được nội dung bên trong, khó trách tất cả mọi người chỉ trỏ cô như vậy, trên trang giấy ảnh chụp có thể thấy rõ ràng, nội dung cũng cực kỳ 'Muôn màu muôn vẻ'.
Nếu như không phải biết những chuyện này đều là bịa đặt, chính bản thân cô cũng sẽ có cảm giác lòng đầy tức giận, người viết bài này bản lĩnh không tồi, nhưng vì tiền mà che giấu sự thật như vậy có ổn không?
"Vy Vy, cậu không sao chứ?" Vu Tư Tư cẩn thận nhìn Đan Diễn Vy im lặng, nếu không phải Du Du nhặt được tờ giấy này, còn nói cho cô biết ở trên có in ảnh của Vy Vy, cô cũng không biết mọi chuyện xảy ra như vậy.
Lúc đầu cô nghĩ rằng một người nào đó ác ý bịa đặt, cô đã xé tờ giấy luôn không thèm để ý, không ngờ Du Du lại nhặt được một chồng lớn, lúc này cô mới phát hiện ngoài cửa có rất nhiều tờ giấy như vậy.
Cho nên cô ra khỏi biệt thự trước, sợ Vy Vy thấy thì trong lòng sẽ khó chịu, nhưng cô vẫn là chậm hơn một bước.
Sắc mặt Đan Diễn Vy chỉ thay đổi trong giây lát, sau đó lại như không có chuyện gì và đem tờ giấy ném vào thùng rác. Cô nghĩ rằng Vũ Thư sẽ đợi trong vài ngày, không nghĩ cô ta sẽ không thể chịu đựng được mà đẩy cô ra sớm như vậy.
"Tớ không sao, Tư Tư, chúng ta đi về trước đi."
"Ách." Vu Tư Tư ngạc nhiên nhìn Đan Diễn Vy điềm nhiên như không có việc gì mà đi về phía biệt thự.
Quay về phòng, Vu Tư Tư nhịn không được hỏi: "Vy Vy, chẳng nhẽ cậu không tức giận sao?”
"Tức giận thì có tác dụng gì?” Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Vu Tư Tư im lặng: "Tức giận là không có tác dụng, nhưng cậu không tức giận thì mới là kỳ lạ, buổi chiều nay không phải cậu đi gặp tiểu tiện nhân đó sao?”
"Ừm." Đan Diễn Vy gật đầu thừa nhận, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ nghĩ tối nay không thể ở đây.”
Mặc dù ngày mai cô cũng sẽ rời đi, nhưng cô cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của Cảnh Quân sau này.
"Cũng được, vậy tối nay chúng ta đi đâu được?” Vu Tư Tư cũng không quan tâm đến chuyện nhỏ này, nhưng bị người khác nói xấu đến mức này mà tại sao cô không tức giận một chút nào?
"Vy Vy, chỉ cần cậu nói một câu, tớ sẽ đi tìm người đàn bà kia tính sổ, cô ta muốn ép cậu không thể ở lại thành phố Cần An này.”
Đan Diễn Vy lại như không hề gì nói: “Ngay từ đầu tớ cũng đã muốn rời đi, về sau cũng không trở lại, cô ta muốn làm thế nào thì cứ làm thế đi.”
"... ." Vu Tư Tư không thể hiểu được hành vi của Đan Diễn Vy, nếu ai dám nói xấu cô như vậy, người đó chết chắc.
Đan Diễn Vy chào hỏi Du Du: “Du Du, chúng ta đi thu dọn đồ đạc một chút, tối nay đến khách sạn ở nhé.”
"Vâng, mẹ." Du Du là người bạn nhỏ trung thành của cô, chỉ cần đi cùng mẹ thì ở đâu cũng đều có thể.
"Ấy, không đúng, cậu không phải đến chỗ của tớ à Vy Vy.” Vu Tư Tư sửng sốt nói.
"Tớ cũng không muốn làm bóng đèn."
Đan Diễn Vy kéo Du Du đi lên tầng.
Cô nghĩ nên thu dọn trong đồ đạc trước khi Cảnh Quân trở về, sau khi tìm được chỗ ở, sẽ gọi điện thoại cho anh để giải thích, nhưng vừa xách hành lý xuống cầu thang Hà Cảnh Quân đã về đến nhà, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở Vy Vy dồn dập, thấy túi hành lý bên cạnh Đan Diễn Vy, khóe miệng cười khổ: “Vy Vy, anh biết em sẽ làm như vậy.”
Cho nên khi anh vừa nhận được tin tức, liền bỏ lại tất cả công việc ở công ty để chạy về nhà, quả nhiên thấy cô đã thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, cũng không thèm gọi điện thoại cho anh.
Dù có xảy ra chuyện gì, cô luôn lựa chon tự mình chống đỡ, điều này khiến anh cảm giác vô cùng thất bại.
"Cảnh Quân... ." Đan Diễn Vy nhìn Hà Cảnh Quân cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ là cô không muốn gặp phải tình cảnh khó xử như vậy.
Hà Cảnh Quân hơi nóng, đưa tay kéo cà vạt, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Vy Vy, xảy ra chuyện như vậy, tại sao việc đầu tiên em nghĩ đến là rời đi mà không phải tìm anh nghĩ cách giải quyết, anh không đáng để em tin tưởng sao?”
"Không phải, Cảnh Quân em không muốn liên luỵ đến anh, hơn nữa chuyện này chỉ nhằm vào một mình em, đây là hậu quả mà em đáng được nhận.” Đan Diễn Vy gạt ánh mắt sang một bên, cô không thể nhất thời mềm lòng mà liên lụy đến anh.
Nghe được giọng điệu cam chịu của Đan Diễn Vy, Vu Tư Tư nổi giận: "Chết tiệt, cái gì gọi là hậu quả cậu nên nhận? Đều là cảm giác mà người phụ nữ đó muốn cậu có, sao cậu lại ngốc như vậy chứ?”
Một cái này khiến cho người ta phẫn nộ.
Đan Diễn Vy không lên tiếng, bàn tay lạnh lẽo của cô bỗng nhiên được một bàn tay nhỏ nhắn chạm tới, từng chút từng chút dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô.
Cô gật đầu chắc chắn, nhìn thấy đôi mắt kiên định của Du Du, một giây này đã làm cho lòng Đan Diễn Vy cảm thấy có động lực vô cùng, mặc kệ những người khác hiểu lầm, chỉ cần có bé ở bên cạnh, cô sẽ không bao giờ sợ hãi mà lùi bước.
Bởi vì cô biết, chỉ cần cô lùi về phía sau một bước, người bị thương chính là con của cô.
"Vy Vy, anh hi vọng em có thể thử tin tưởng anh, đừng rời đi, anh nhất định sẽ xử lý tốt việc này.” Hà Cảnh Quân không yên tâm để Đan Diễn Vy cùng Du Du ra ngoài, ở lại đây, anh có thể bảo vệ tốt hai mẹ con họ.
Vu Tư Tư cũng thuyết phục: "Đúng vậy, Vy Vy, cậu có thể không lo cho bản thân, nhưng cơ thể của Du Du không thể có một chút sai lầm.”
Quả nhiên nhắc tới sức khỏe của Du Du, Đan Diễn VyVy Vy chần chừ.
Hà Cảnh Quân nắm lấy thời cơ, tiếp tục nói: “Vy Vy, kiên nhẫn một ngày, chúng ta liền đi, em cũng không muốn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn đúng không?”