Đan Diễn Vy nghe tên của Lục Trình Thiên, nghi ngờ và cảnh giác trong lòng buông xuống hơn phân nửa.
Lại nhìn hàng chuyển phát nhanh kia cũng chỉ là một cái hộp hơi mỏng, không phải là vật lớn có nguy hiểm gì, rất thích hợp với tài liệu trong miệng của đối phương. Cô lập tức gật đầu, ký tên rồi để cho người ta đi.
Chờ đến khi quay lại trong phòng, mở chiếc hộp kia ra, lúc nhìn thấy nội dung và chữ viết bên trong, sắc mặc Đan Diễn Vy tái xanh.
Đúng lúc Hà Cảnh Quân tắt điện thoại đi đến.
Trông thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy, lập tức hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn anh ta, đưa thứ trong tay qua cho anh ta: “Anh xem cái này một chút đi.”
“Đây là…” Hà Cảnh Quân tập trung nhìn, sau đó nhíu mày: “Thư mời của pháp viện?”
Gật gật đầu, giọng nói của Đan Diễn Vy không rõ ràng: “Anh ta chính là người nói được thì làm được, bây giờ pháp viện còn chưa mở cửa, sao có thể đưa thư mời đến đây được, chắc hẳn chuyện này đã sắp xếp từ lâu rồi.”
Suy nghĩ này khiến trong lòng Đan Diễn Vy như bị hất một chậu nước lạnh.
Trước đó trong đầu vốn vẫn còn còn hi vọng sẽ may mắn, nhưng toàn bộ đều biến mất không thấy nữa
Lục Trình Thiên đã sớm chuẩn bị xong đơn khởi tố để giành quyền nuôi dưỡng, thư mời này chắc chắn cũng đã sớm chuẩn bị xong từ trước. Cho dù là cô có muốn rời đi hay không, chỉ sợ là không thể thiếu phần kiện cáo này đi?
Trong đầu của cô có một lỗ hổng, nhớ đến hứa hẹn một năm trước là vì để tốt cho cô và Du Du.
Anh ta đã sớm có tính toán trong lòng rồi.
Hà Cảnh Quân chau mày, hít một hơi thật sâu: “Xem ra Lục Trình Thiên đã chuẩn bị từ trước rồi, chúng ta cũng phải hành động nhanh thôi.”
“Cái gì? Hành động cái gì?” Đan Diễn Vy mù mờ.
Hà Cảnh Quân chỉ vào những con chữ ở phía trên: “Thời gian còn lại của em cũng không đến một tháng, xem ra chúng ta phải lãnh giấy kết hôn nhanh một chút.”
Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy không yên.
Nhận ra sắc mặt của cô, Hà Cảnh Quân mở miệng nói: “Vy Vy, em không còn nhiều thời gian để do dự nữa, vì Du Du, chúng ta nhất định phải đem chuyện này làm thật. Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Đan Diễn Vy cố gắng hít sâu, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh ta, muốn nói cho anh biết là cô đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lời nói đến khóe miệng có làm như thế nào cũng không thốt ra được.
Đan Diễn Vy cup mắt xuống, lắc lắc đầu: “Em không biết, bây giờ em đang rất hỗn loạn.”
Đã rơi vào tình thế bắt buộc, nhưng cô vẫn không muốn kết hôn như cũ.
Luôn cảm thấy quyết định đó là sai lầm, sẽ làm liên lụy đến anh, cũng sẽ có những ảnh hưởng khác.
Ví dụ như vợ chưa cưới kia của anh.
Ví dụ như ba mẹ của anh không biết ba mẹ của cô.
“Vy Vy, em nói cho anh biết đi, cuối cùng là bây giờ em đang suy nghĩ cái gì, còn có chỗ nào mà làm em phải do dự nữa? Cứ giao cho anh, toàn bộ đều giao cho anh giải quyết.” Hà Cảnh Quân ôm cô vào trong ngực, ánh mắt thâm tình.
Đan Diễn Vy mím mím môi, cuối cùng mới mở miệng: “Cảnh Quân, ba mẹ của anh…”
“Chuyện này không còn là vấn đề, em biết vừa rồi là ai điện thoại đến không?” Hà Cảnh Quân tự động trả lời: “Là do mẹ anh điện thoại đến, bà ấy nói là bà ấy đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện kết hôn với gia thế gì đó đều là vật ngoài thân, chuyện quan trọng vẫn là anh thích là được rồi. Cho nên bà ấy đã đồng ý, còn kêu tối nay anh dẫn em về nhà ăn cơm.”
Đan Diễn Vy bỗng nhiên bật dậy từ trong ngực của anh ta: “Tối…tối nay?”
“Đúng, tối nay.” Hà Cảnh Quân lặp lại, sau đó lại thấy bộ dáng như lâm vào đại dịch của cô, không nhịn được mà nở nụ cười: “Yên tâm đi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Ba anh cũng không phải là người nói nhiều, tính tình có chút cứng rắn, nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều đến chuyện tình cảm của anh. Em yên tâm đi, mẹ anh tương đối thích đồ trang sức trân châu và nước hoa, chỉ cần để bà ấy vui vẻ thì những cái khác cũng không phải là vấn đề. Đợi lát nữa anh sẽ chuẩn bị tốt lễ vật cho em, em cứ yên tâm mà đi đi.”
Ngón tay Đan Diễn Vy nắm quần áo của anh ta thật chặt, vẫn còn có chút sợ hãi.
“Bà Hà… làm sao lại, làm sao bỗng nhiên lại thay đổi giữa chừng, trước đó không phải còn kịch liệt phản đối anh sao?” Trăm mối lo của Đan Diễn Vy vẫn không có cách nào giải thích được.
Sự nghi ngờ trên trán Hà Cảnh Quân chợt xuất hiện.
Đây cũng là điều mà anh ta muốn hỏi.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với Đan Diễn Vy, đương nhiên anh không thể nói như vậy được.
Hà Cảnh Quân tránh nặng tìm nhẹ: “Có thể là do ba anh thuyết phục, tính tình của mẹ anh cũng không xấu, chỉ là có đôi khi được người khác khen ngợi nhiều quá nên có chút cao ngạo. Nhưng đến khi dùng lý thuyết để thuyết phục thì mẹ anh vẫn rất thông tình đạt lý.”
Đan Diễn Vy nghe vậy cũng hơi yên lòng.
Mặc dù hôm nay Hà Cảnh Quân rất vui mừng, thậm chí cũng đã chuẩn bị trốn việc rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị dăm ba câu của Đan Diễn Vy thuyết phục mà đi làm.
“Nếu như ngày đầu tiên ở cùng nhau mà đã trốn việc rồi, đoán không chừng ba mẹ Hà vừa mới đồng ý sẽ có ý kiến trong lòng.”
Nguyên nhân gây trở ngại này, Hà Cảnh Quân chỉ do dự một chút liền gật đầu đồng ý đi làm.
Sau khi Đan Diễn Vy tiễn người ra khỏi cửa, ngây ngốc ngồi ở trên giường, có chút thất thần.
Sao lại phát triển đến bước gặp ba mẹ chồng rồi?
Chẳng lẽ cô thực sự muốn cứ như vậy mà gả cho Hà Cảnh Quân sao?
Lựa chọn này thật sự chính xác sao?
Pháp viện sẽ vì lý do này mà giao quyền nuôi dưỡng Du Du cho cô sao?
Nói thật trong lòng Đan Diễn Vy không có chút chắn nào.
Chỉ là, hình như cũng chỉ còn lại con đường này mà thôi.
Trong lòng Đan Diễn Vy tự giễu.
Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ không gian yên tĩnh.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn qua, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Là cuộc gọi video của Du Du.
Đan Diễn Vy lập tức nhận điện thoại, sau đó trên màn hình liền xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Du Du.
“Mẹ…” Du Du vui mừng kêu một tiếng.
Cả trái tim của Đan Diễn Vy đều mềm nhũn.
Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp mà lại giống như thiếu cái gì đó, cho đến khi nghe thấy âm thanh này mới khiến cô vui vẻ trở lại.
Không hiểu sao Đan Diễn Vy ửng đỏ cả mắt.
“Du Du, con có nhớ mẹ không? Con ăn sáng chưa?” Đan Diễn Vy điều chỉnh lại hô hấp.
Du Du gật gật đầu, hơi lùi về sau để Đan Diễn Vy nhìn thấy cảnh tượng ở sau lưng của bé.
Thằng bé chắc là đang ở phòng khách, phía sau là ghế sofa, Du Du bận một bộ đồ thể thao rộng rãi, lúc này trong tay còn ôm một trái táo nhìn còn muốn lớn hơn cả khuôn mặt của bé.
Đan Diễn Vy cảm thấy yên lòng, xem ra trạng thái của Du Du Cũng không tệ lắm.
Du Du vẫn luôn rất hiểu chuyện, nhiều năm như vậy, cho dù vẫn luôn sống cùng với bà ngoại, cùng lắm thì trông thấy cô mới hơi làm nũng, nhưng lúc cô đi thì cũng rất ít khóc.
Cho nên cô đoán được Du Du không có chuyện gì, nhưng có lẽ trong lòng của bé rất khó chịu.
Giọng nói của Đan Diễn Vy chậm lại: “Buổi sáng Du Du đã ăn cái gì? Hôm nay có kiểm tra sức khỏe không?”
Cái đầu nhỏ đen xì lắc lắc, âm thanh Du Du Cắn một miếng táo giòn tan: “Còn chưa đi kiểm tra, ba nói Lát nữa sẽ dẫn con đi, mẹ có muốn đi chung với con không?”
Trong lòng Đan Diễn Vy hẫng một nhịp, có chút khó chịu.
“Du Du, bây giờ mẹ không thể đến được, hôm nay mẹ còn có chuyện quan trọng.” Đan Diễn Vy dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành.
Du Du có chút thất vọng: “À.”
Trong lòng của cô càng khó chịu hơn.
Đây đều là lỗi của cô