CHƯƠNG 43: ĐÂY LÀ VIỆC CÔNG
“Chuyện của luật sư Lục anh cũng không hiểu lắm.” Lân Hoàng tưởng Đan Diễn Vy không nói rõ với bạn trai, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: “Vy Vy, đây không phải đang đi chơi, đây là việc công.”
Đan Diễn Vy thấy Lân Hoàng nói là việc công, cô không thể kiếm cớ được nữa, chỉ có thể đồng ý: “Em hiểu rồi, thư ký Lân.”
Lân Hoàng nghe Đan Diễn Vy đã đồng ý thì nở nụ cười ngay, an ủi cô: “Vy Vy, em đừng để gánh nặng trong lòng, lần này có luật sư Lục ở cạnh rồi, chắc chắn em sẽ không sao đâu.”
Đan Diễn Vy thầm nói, vì có Lục Trình Thiên nên cô mới gặp nguy hiểm đó, nhưng cô không dám nói ra, chỉ hỏi: “Thư ký Lân, em có thể hỏi anh là, ai đã bảo anh chỉ định em đi không?”
Vẻ mặt Lân Hoàng giống như đã đoán trước được cô sẽ hỏi như vậy: “Luật sư Lục giao công việc béo bở này cho anh, đương nhiên anh phải lo lắng cho sự an toàn của anh ấy, em hiểu mà.”
Đúng vậy, cô hiểu, cô hiểu cái rắm ấy.
Đan Diễn Vy nghe mà muốn thổ huyết, là vì có cảm tình nên lấy cớ là “công việc béo bở” để bảo vệ sự an toàn của cô, là vì cô đã có “bạn trai” trên danh nghĩa, cho nên sẽ không ngấp nghé với Lục Trình Thiên.
“Thư ký Lân, em thật sự cảm ơn anh!”
Lân Hoàng không nghe ra câu nói ngược của cô, còn tưởng rằng cô thật sự muốn cảm ơn anh vì đã cho cô một cơ hội tốt như vậy, anh ngại ngùng đáp lại: “Không cần cảm ơn anh đâu, hôm nay em về sớm một chút, chuẩn bị trang phục, luật sư Lục sẽ tới đón em.”
“Em biết rồi.” Đan Diễn Vy uể oải đi ra khỏi văn phòng của Lân Hoàng.
Những ánh nhìn lạnh lùng nhắm về phía cô, rốt cục Đan Diễn Vy cũng hiểu tại sao hôm nay bầu không khí trong văn phòng lại u ám như vậy, hóa ra bọn họ đều biết, “người may mắn” hôm nay chính là cô.
Cho nên bọn họ không cam lòng mà thể hiện sự lạnh lùng với cô, cô cũng có muốn đi đâu, ai thích thì đi đi.
La Tố Như chạy tới nháy mắt với cô: “Vy Vy cậu cũng biết rồi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cô bị Lân Hoàng lừa thảm rồi.
La Tố Như vỗ mạnh vào lưng Đan Diễn Vy, trịnh trọng nói: “Vy Vy, mặc dù luật sư Lục thật sự rất hấp dẫn, nhưng tớ tin chắc cậu sẽ trụ vững được.”
“Khụ khụ, Như, cậu nhẹ tay chút.” Đan Diễn Vy không chịu nổi mấy chưởng này của Tố Như, suýt nữa là bị đánh bay ra ngoài, đúng là Tố Như không phải khỏe bình thường.
La Tố Như ngượng ngùng nói: “Hihi, xin lỗi Vy Vy, tớ kích động quá nên không khống chế được lực.”
“Bỏ đi, tớ chỉ nói đùa thôi.” Đan Diễn Vy khoát tay nói.
Vương Manh ôm một tập tài liệu đi tới, chua ngoa nói: “Tôi hâm mộ cô thật đó Vy Vy, tối nay có thể cùng luật sự Lục đến những nơi quan trọng như thế.”
Tại sao Đan Diễn Vy có thể còn cô ta thì không, xét về chức vị của hai người, mặc dù giờ cô ta chỉ đang là luật sư thực tập, nhưng tốt nghiệp xong là có thể lên chính thức rồi, Đan Diễn Vy có cố gắng như thế nào cũng chỉ là một trợ lý mà thôi.
Cô ta không cam lòng.
“Vương Manh, nếu cô hâm mộ như vậy, thì cô đi nói với thư ký Lân đi, bảo anh ấy nhường cơ hội này cho cô.” La Tố Như bĩu môi nói, hâm mộ gì chứ, rõ ràng là hận không thể thay Vy Vy cùng luật sư Lục đi ra ngoài.
“Tố Như, cô nói lung tung gì đó.” Vương Manh lo lắng liếc mắt nhìn Vy Vy, thấy cô không tức giận mới nói tiếp: “Sao một luật sư thực tập nhỏ như tôi có thể quyết định thay thư ký Lân được.”
Bề ngoài câu này của Vương Manh không có vấn đề gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng sẽ thấy có ý trong đó, cô ta không thể thay đổi quyết định của Lân Hoàng, nhưng Đan Diễn Vy có thể từ chối đi bữa tiệc này, hoặc nhường cô ta đi cũng được.
“Vương Manh đầu óc cô…” La Tố Như định nói vài câu khó nghe nhưng bị Đan Diễn Vy ngăn cản.
“Vương Manh, đây là công việc, tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của công ty thôi.” Nói cách khác, đến cô cũng không thể thay đổi được.
Vương Manh mỉm cười: “Vy Vy nói đúng, nhân viên làm công như chúng ta vẫn nên làm đúng bổn phận, cô nói đúng không?”
Gì mà nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, không phải muốn đi cùng luật sư Lục sao, Đan Diễn Vy đúng là người phụ nữ giả dối nhất mà cô từng gặp.
Đan Diễn Vy mỉm cười không đáp lại.
Vương Manh cũng phát hiện hình như mình đã nhiều lời, vì vậy tìm một cái cớ để rời đi.
La Tố Như mắng: “Người gì thế không biết, Vy Vy cậu đừng để ý loại người này.”
“Được rồi, mau đi làm việc thôi.” Đan Diễn Vy không quan tâm đến những lời Vương Manh nói, cô chỉ coi như cô ta tuổi trẻ tính khí nông nổi, chưa có trải nghiệm trong xã hội thôi.
Sau này cô ta sẽ hiểu, có nhiều chuyện không phải cô ta muốn từ chối là được.
Đan Diễn Vy trở về bàn làm việc của mình, nhìn máy tính bàn, đầu óc trống rỗng không thể làm việc được, trong đầu chỉ nhớ đến ý ngầm của cô Dương.
Sau mấy lần cân nhắc, tiêu hao một đống tế bào não, nhưng cô vẫn không sắp xếp được trước sau.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn góc phải màn hình máy tính, nhóm chat đang bùng nổ, không cần nói cũng biết chắc chắn Tố Như và Tư Tư đang tám chuyện sôi nổi, cô bỗng nhớ đến tài khoản của Lục Trình Thiên.
Mà giờ cô cũng không có tâm trạng làm việc, hay là nói với anh chuyện hôm nay trước.
Nói xong Đan Diễn Vy mở khung trò chuyện với Lục Trình Thiên ra, do dự một lát mới gửi tin nhắn đi.
… Anh đang ở đâu?
Sau đó khung chat lặng yên như đá chìm đáy biển, Đan Diễn Vy suy nghĩ lung tung, vừa tự hỏi có phải mình đang quá dựa dẫm vào Lục Trình Thiên không, vừa tự hỏi có phải Lục Trình Thiên đang bận, nên không rảnh nhắn lại hay không?
Hay là anh không hề muốn nhắn lại.
Vấn đề này quấy nhiễu cô đến tận giờ tan làm, Lục Trình Thiên vẫn chưa trả lời tin nhắn lại, Đan Diễn Vy hơi thất vọng tắt máy tính đi.
Cô vừa ra khỏi tòa nhà thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, như có người biết cô đi xuống lầu nên cố ý gọi tới vậy.
Đan Diễn Vy lấy điện thoại ra xem, là Lục Trình Thiên gọi, cô bất đắc dĩ bấm nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia Lục Trình Thiên không ngờ giọng điệu Đan Diễn Vy lại ai oán như thế, anh ngừng một lát mới bình tĩnh nói: “Em xuống bãi đậu xe đi.”
Đan Diễn Vy rất muốn từ chối cho có khí phách, nhưng nghĩ đến quả bom hẹn giờ là cô Dương kia, cô vẫn khuất phục đáp lại: “Em biết rồi.”
Lục Trình Thiên chắc chắn là ma đầu trời cao phái xuống trừng phạt cô.
Đan Diễn Vy cất điện thoại, lén lút nhìn xung quanh như kẻ trộm, thấy không ai chú ý đến mình mới chạy đến bãi đậu xe tầng một.
Không cần đi xa, chỗ Lục Trình Thiên đậu xe rất dễ tìm.
Cô bước nhanh tới, mở cửa xe vội vàng ngồi vào, vẫn lo lắng liếc nhìn xung quanh, xác định không ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trình Thiên nhìn thấy một loạt hành động như là có tật giật mình của Đan Diễn Vy, khóe mắt giật giật, lạnh lùng nói: “Em là trộm à?”
“Em không.” Đan Diễn Vy mơ màng đáp lại.
Lục Trình Thiên trêu chọc cô: “Không trộm không cướp, vậy em trốn làm gì?”
Đan Diễn Vy rất muốn lườm anh, nhưng cô không dám, chỉ mấp máy môi không phản bác lại.
Đột nhiên thân hình cao lớn của Lục Trình Thiên chồm tới.
“Anh làm gì vậy?” Đan Diễn Vy lập tức sợ hãi ngả về sau.