CHƯƠNG 3: BỌN MÌNH KHÔNG LIÊN LẠC
“Vậy mình còn có thể làm gì?” Vũ Thư cũng tức giận, đặt mạnh đũa xuống bàn: “Ba mẹ mình đều là quan lớn, là người có vai có vế, lẽ nào cậu bảo mình mang con gái về, để trở thành trò cười cho người khác sao?”
“Vy Vy, chúng mình là bạn thân đó.” Vũ Thư kéo tay Đan Diễn Vy, làm nũng cầu cô giúp đỡ như hồi đại học: “Chuyện này không được nói cho ba mẹ mình biết, cũng không được để Thiên biết, được không?
“Cậu cũng biết năm đó nếu không phải Thiên đòi chia tay, mình cũng không tức giận bỏ ra nước ngoài, rồi xảy ra chuyện như này. Nhưng mình thật sự thích anh ấy, bằng không cũng không vì anh ấy mà ly hôn rồi quay về đây. Vy Vy, xin cậu đó, chúng mình thân nhất đó, thời đại học cậu đã giúp mình rồi, lần này cũng sẽ giúp mình đúng không?’
Đan Diễn Vy ngẩng đầu, nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Vũ Thư, giống y như hồi đại học vậy.
Lúc vừa lên năm 2, Vũ Thư nói, sau này muốn mang Đan Diễn Vy đi khắp Đông Nam Á, để nơi đâu cũng tràn ngập hồi ức của bọn họ, muốn cùng Đan Diễn Vy chia sẻ tất cả mọi thứ, nhưng không bao gồm Lục Trình Thiên.
“Mình quá thích quá thích anh ấy rồi.” Nhắc tới bạn trai, nụ cười trên mặt Vũ Thư cực kì sáng lạn: “Vì thế tuyệt đối không thể chia sẻ Thiên với cậu. Vy Vy, cậu sẽ không giành người với mình chứ?”
Đan Diễn Vy lúc đó ngừng một chút, sau đó giơ tay thề, hùng hồn nói: “Cậu yên tâm, mình mà giành đàn ông với cậu thì sẽ bị sét đánh chết, chờ hai người kết hôn rồi, mình sẽ là phù dâu của cậu.”
Vũ Thư trừng Đan Diễn Vy, cực kì vui vẻ cười: “Cậu thề gì chứ, sao lại nghiêm trọng như vậy, mình chỉ nói thế mà thôi, mình cũng biết Vy Vy sẽ không làm như thế, mình hiểu cậu lắm mà.”
Đan Diễn Vy chua sót nghĩ, Vũ Thư hiểu cô, nhưng không hiểu tình cảm mà cô dành cho Lục Trình Thiên sâu sắc cỡ nào.
Từ khi Vũ Thư lén lút đưa một bức ảnh cho Đan Diễn Vy xem trên lớp, nói đây là người đàn ông mà cô ấy muốn theo đuổi. Nam sinh trong bức ảnh, dáng người cao cao, mặt mũi điển trai, đã khiến trái tim của Đan Diễn Vy trầm luân.
Vũ Thư là học sinh giỏi khối khoa học tự nhiên, là trạng nguyên toàn tỉnh, xinh đẹp tới mức khiến một nửa số nam sinh của trường ngày ngày theo đuổi, thế nhưng môn xã hội không tốt, vắt kiệt chất xám cũng không viết nổi thư tình, cuối cùng liền tìm Đan Diễn Vy giúp đỡ.
“Vy Vy, không phải cậu thường làm giấy tờ cho văn phòng sao, nhất định viết văn rất tốt, cậu giúp mình đi.”
Trước yêu cầu của bạn thân, đương nhiên Đan Diễn Vy không thể từ chối, thức cả đêm giúp cô ấy viết thư tình. Nói là giúp Vũ Thư thực ra những lời trong thư tình cũng là tiếng lòng mà bản thân cô đang che giấu, chỉ là không ai biết mà thôi.
Ngoài thư tình, Đan Diễn Vy còn giúp Vũ Thư nghĩ vài kế sách, chỉ một tháng ngắn ngủi, Vũ Thư liền khoác tay Lục Trình Thiên đến trước mặt Đan Diễn Vy, cười sáng lạn: “Vy Vy, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, Lục Trình Thiên.”
“Vy Vy, Vy Vy?”
Vũ Thư khua khua tay trước mặt Đan Diễn Vy, có chút bất mãn chu miệng: “Mình bảo cậu nghĩ cách giúp mình, vậy mà cậu lại nghĩ chuyện khác, thật quá đáng.”
“Vừa… vừa rồi mình đang nghĩ chuyện của cửa hàng.” Đan Diễn Vy hồi thần, cười với Vũ Thư: “Được rồi.”
“Thật sao?” Vũ Thư cực kì vui mừng, hôn gió với Đan Diễn Vy: “Vy Vy, mình yêu cậu. Đúng rồi, không phải văn phòng của Thiên cũng ở gần đây sao? Hai người mấy năm nay có liên lạc không?”
“Mình bận như vậy, sao có thời gian liên lạc với anh ấy chứ?” Đan Diễn Vy nói, gắp cá đã bỏ xương vào bát Vũ Thư: “Hơn nữa, giờ anh ấy là người nổi tiếng, vụ án nhận cũng càng rắc rối, đoán là cũng rất bận rộn.”
“Mình còn cho rằng hai người còn liên lạc, muốn xin cậu số điện thoại của anh ấy.” Vũ Thư chu miệng: “Bỏ đi, mình vẫn còn liên lạc với một vài bạn đại học, đến lúc đó xin bọn họ vậy.”
Đan Diễn Vy đáp một tiếng.
Sau đó Vũ Thư lại lải nhải đủ thứ chuyện với Đan Diễn Vy.