CHƯƠNG 352: KÊ THÊM MỘT CHIẾC GIƯỜNG NHỎ.
Lục Trình Thiên không quan tâm cô nghĩ thế nào mà tiếp tục nói: “Đan Diễn Vy, đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi cho cô rồi, nếu cô còn không đồng ý thì chúng ta cứ gặp nhau ở tòa đi, đến lúc đó thì nó có ảnh hưởng gì tới thể xác và tinh thần của Du Du không thì tôi tin trong lòng cô hiểu rõ nhất.”
Lời nói của Lục Trình Thiên có khác nào một tia sét đánh vào trái tim của Đan Diễn Vy đâu, cô không nói được gì nữa, cô không muốn nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Du Du ở tòa án, hơn nữa Lục Trình Thiên nói cũng không sai, điều kiện này đối với cô mà nói là có lợi nhất.
Nhưng cũng không biết tại sao, cô lại không dám đồng ý với yêu cầu của Lục Trình Thiên nữa, có thể là khi nhớ đến lúc Du Du nói về ba, đôi mắt tràn ngập sự mong đợi khẩn thiết của bé khi đó chính là nỗi buồn bã mà cô không thể chịu đựng nổi nhất.
Du Du rõ ràng đã biểu lộ sự mong đợi được gần gũi với Lục Trình Thiên, cô không cấm cản được, cô cũng không có cách nào ngăn cản được.
Nhìn thấy vẻ trầm mặc của Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên lại không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Trong một năm Du Du sống chung với tôi, cô có thể tới thăm nó bất kì lúc nào, cho dù cô có muốn ở chung thì tôi cũng không có ý kiến.”
“Lục Trình Thiên, anh nói nghe thấy nhẹ nhàng quá.” Đan Diễn Vy đột nhiên ngước mắt lên nhìn về cái tư thái ung dung cao quý của anh rồi lạnh lùng nói: “Chuyện của Vũ Thư còn chưa giải quyết xong, anh nghĩ tôi sẽ để cho Du Du một mình vào hang cọp sao?”
“Chuyện này thì cô không cần lo.” Lục Trình Thiên vẫn nhìn cô với ánh mắt không hề tránh né, thanh âm trầm thấp chất chứa đầy những sự tự tin và khí phách của một kẻ đứng trên đầu người khác: “So với sự bảo vệ của Hà Cảnh Quân thì cô nghĩ nó ở bên cạnh ai sẽ thích hợp hơn?”
Sắc mặt Đan Diễn Vy chợt trở nên trắng bệch, đôi môi nhỏ của cô khẽ mím lại như không còn biết phản bác như thế nào nữa, thực tế đúng là Hà Cảnh Quân đã cố hết sức rồi, anh ta cũng có phái người bảo vệ hai mẹ con họ nhưng thủ đoạn của Vũ Thư lại ghê gớm hơn nhiều. Nhưng Lục Trình Thiên thì khác, anh ấy làm chuyện gì cũng cẩn thận độc đoán, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sơ xuất nào.
Dường như Lục Trình Thiên vẫn cảm thấy những luận điểm mà mình nói vẫn chưa đủ, anh còn muốn phải từng chút từng chút một mà làm tan rã sự tín nhiệm của Đan Diễn Vy đối với Hà Cảnh Quân nữa: “Tôi biết tình hình hiện tại của cô không chống đỡ được tiền thuốc men của Du Du, cho dù cô có 15 tỷ đó đi chăng nữa thì cũng chỉ như hạt muối bỏ bể mà thôi.”
“Hơn nữa tôi đã liên hệ với một bác sĩ khoa tim giỏi nhất thế giới cho Du Du rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.”
Câu nói cuối cùng của Lục Trình Thiên dường như đã nghiền nát cọng rơm phòng bị cuối cùng trong lòng của Đan Diễn Vy rồi. Những gì mà Lục Trình Thiên nói đều là sự thật, số tiền hơn 15 tỷ mà cô lấy từ chỗ anh đã chỉ còn hơn 6 tỷ mà thôi, cô còn tưởng sẽ chống đỡ được đến khi Du Du làm phẫu thuật.
Nhưng mấy hôm nay Du Du nằm viện đã xài không ít tiền rồi, chỉ trong chớp mắt mà tiền đã bay theo gió, cô còn đang phải nghĩ cách làm sao để kiếm đủ số tiền còn lại, thì chỉ một mình Lục Trình Thiên thôi là đã có thể xử lý gọn chuyện này rồi.
Thậm chí anh còn mời được bác sĩ nữa, những loại thuốc mà Du Du dùng cũng đều là tốt nhất, và điều quan trọng nhất, chính là sự an toàn.
Dưới sự giám sát của anh, cho dù là bác sĩ, hay là những người bên cạnh đều không thể tùy tiện ra tay được.
“Lục Trình Thiên, có thật là chỉ một năm không?” Đan Diễn Vy giương đôi mắt ẩn nhẫn nhìn anh, cô hỏi anh với giọng rất khẽ.
Lục Trình Thiên hơi nhíu mày rồi khẽ gật đầu: “Ừ.”
Nội tâm Đan Diễn Vy vẫn đang tiếp tục đấu tranh vì cô không nỡ, nhưng cho dù cô có nghĩ ra bao nhiêu tình huống đi nữa thì Du Du theo Lục Trình Thiên chắc chắn là lựa chọn đúng đắn nhất. Một năm không chỉ có thể giúp bé hồi phục sức khỏe mà khi đến lúc thì sẽ được làm phẫu thuật ngay nữa.
Du Du cũng không cần phải theo cô bôn ba chịu khổ. Cuối dùng Đan Diễn Vy cũng đành kìm nén sự đau đớn mà gật đầu đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Nhưn cô lại nhanh chóng thêm vào một câu: “Nhưng lúc nó nằm viện tôi muốn chăm sóc nó.”
“Được.” Anh vốn cũng đâu có định chia cắt mẹ con bọn họ đâu, chỉ là không biết đầu óc của người phụ nữ này đang nghĩ gì nữa, anh đã ném cành ô liu cho cô rồi, mà cô còn không biết nắm lấy nữa chứ.
(*) Ném cành ô liu: Nôm na là bật đèn xanh, cho ai đó cơ hội.
Tuy Đan Diễn Vy đã đồng ý với Lục Trình Thiên, nhưng đáy lòng cô lại buồn bã và trống rỗng hệt như mất đi linh hồn rồi vậy, nhưng khi đứng trước mặt Lục Trình Thiên, cô vẫn phải tỏ ra kiên cường: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của anh, bây giờ anh đi được chưa?”
“Ồ, tôi quên nói với cô, phòng bệnh của tôi ở sát vách đây.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì trên cơ thể của Lục Trình Thiên đã ghim đầy những lưỡi dao sắc nhọn từ lâu rồi, trên đời này không ngờ lại có một người vô lại như vậy. Đan Diễn Vy tức điên lên: “Lục Trình Thiên, anh cố ý đúng không!”
“Bệnh viện là do cô mở chắc?” Lục Trình Thiên vứt lại một câu rồi ung dung điều khiển chiếc xe lăn đi về phòng của mình ngay trước mắt Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy hậm hừng trừng đôi con ngươi nhìn vào bóng lưng của Lục Trình Thiên, cô thật khao khát có thể dùng đôi mắt laze này của mình đốt cháy lưng anh thành những hố lửa lớn quá mà, tên khốn kiếp này có thể tự dùng xe lăn mà còn dám bày khổ nhục kế với cô!
Tức chết cô rồi! Tên khốn!
Tuy Lục Trình Thiên đưa lưng về phía Đan Diễn Vy nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đó đang tức điên lên như thế nào, thế là khóe môi người đàn ông bất giác nhếch lên, tâm trạng thật là vui sướng.
Mặc dù đây không phải là kết quả mà anh mong muốn, nhưng ngày tháng sau này còn dài mà, anh vẫn có cách để khiến người phụ nữ nhỏ bé đó ngoan ngoãn mà quay về.
Đan Diễn Vy mang theo cục tức đi về phòng bệnh, nhưng cô vẫn nhớ đóng cửa rất nhẹ nhàng, cũng may mà Du Du không bị tiếng của bọn họ làm ồn, cậu bé vẫn đang ngủ rất say.
Còn cô thì lại không ngủ được, lòng cô lúc này rối như tơ vò, cô không biết mình đồng ý với đề nghị của Lục Trình Thiên có phải là một lựa chọn đúng không nữa, nhưng mà chỉ cần một năm thôi là cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi sự đeo bám của Lục Trình Thiên rồi, cũng không cần phải nơm nớp lo sợ Du Du bị người ta phát hiện nữa.
Nhưng trong một năm này, cô cũng sợ Du Du sẽ có tình cảm với Lục Trình Thiên, đến lúc đó nếu Du Du chọn Lục Trình Thiên rồi thì cô biết làm sao đây.
Đáy lòng Đan Diễn Vy ngập tràn buồn bã, nhưng cô vẫn thầm khuyên mình, rằng dù Du Du có chọn thế nào đi nữa, cô vẫn phải tôn trọng lựa chọn của bé, hơn nữa để cho Du Du theo Lục Trình Thiên cũng chính là bước đầu tiên mà cô muốn thực hiện.
Trong khi cô còn đang ngồi một mình suy nghĩ lung tung thì đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới.
“Cô Đan, chúng tôi tới kê cho cô thêm một chiếc giường.” Hộ lý đẩy một chiếc giường đơn bước vào.
Đan Diễn Vy nhớ cô đâu có nói với y tá mang một chiếc giường tới cho mình đâu nhỉ. Cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì cô y tá bên cạnh đã lên tiếng giải thích: “Cái này là do luật sư Lục kêu cho cô đó.”
Đan Diễn Vy vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy Du Du đang nằm trên giường ngủ với một đống thiết bị thì cũng không nói gì nữa. Giường của phòng VIP vốn rất to, nhưng trên người Du du vẫn còn rất nhiều thiết bị không tháo ra được.
Cô không dám ngủ bên cạnh bé, cô cũng đang rầu vì không biết nên ngủ như thế nào nữa, cô còn định nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ bé ngắn ngủn ở kia chợp mắt một đêm, nhưng không ngờ Lục Trình Thiên đã kêu cho cô thêm một chiếc giường nhỏ nữa.
Cho dù có là như vậy thì cô cũng không định cảm ơn thằng cha đó đâu, cô còn ấm ức vì mấy lời anh ta nói lúc nãy đây này.
“Làm phiền mấy cô bỏ bên này dùm tôi.” Đan Diễn Vy đưa tay chỉ vào một khoảng trống bên cạnh giường bệnh, chỗ này cũng tiện cho cô chăm sóc Du Du.
Hộ lý gật đầu rồi đặt chiếc giường xuống vị trí như Đan Diễn Vy nói.
Sau khi hộ lý và hai y tá ra ngoài, Đan Diễn Vy đưa mắt nhìn chiếc giường nhỏ mềm mại kia một cái, cô bất giác thở dài một hơi, thôi kệ đi, tên đàn ông đó rốt cuộc đang nghĩ gì cũng được, sức khỏe là quan trọng nhất.
.........