CHƯƠNG 28: MỜI ĂN CƠM
May mắn trước đó Hà Cảnh Quân đã đặt phòng bao, nhiều người như vậy ngồi vào, không bị chen chúc.
Sau khi gọi món, mọi người trên bàn cơm liếc thoáng qua nhau, thúc giục nhau lên tiếng, sau cùng, ánh mắt mọi người ăn ý chuyển sang Tiểu Thu.
Tiểu Thu không vui nhíu mày, vẻ mặt ý hỏi tại sao lại là tôi, thế nhưng nhìn ánh mắt kiên định của những người khác, Tiểu Thu biết mình không thể không lên tiếng.
“Anh Hà, không biết là anh đang ở đâu, làm nghề gì?”
Đan Diễn Vy hơi nhíu mày, nhìn năm sáu ánh mắt đang nhìn Hà Cảnh Quân, dường như so với bữa cơm này, chuyện này còn khiến cho người ta kích động hơn, chẳng lẽ những người này có bí mật gì không thể để cho ai biết.
Tiểu Thu làm như không nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đan Diễn Vy, cô ấy không biết gì cả, cô ấy chỉ là một ngọn cỏ vô tội, chỉ cần gió hơi thổi lay liền đổ.
Hà Cảnh Quân trả lời rất thẳng thắn: “Tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, hiện tại tôi đang tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình.”
Trong phòng vang lên tiếng bàn tán.
“Thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Xí nghiệp gia tộc.”
“Còn đi du học về nữa.”
“Tiền đồ xán lạn…”
Sau đó có người hỏi: “Anh Hà vừa mới trở về, không biết anh đã quen chưa, nếu như anh thấy nhàm chán, có thể thường xuyên đến tìm quản lý của chúng tôi.”
“Có thời gian rảnh tôi sẽ đi tìm Vy Vy, tuy vừa về nước, nhưng tôi vẫn có mấy người bạn thường xuyên gặp mặt tụ họp.”
Cá tìm cá, tôm tìm tôm, con rùa tìm con cóc, mặc dù ví dụ này dùng trên người Hà Cảnh Quân có chút không tốt lắm, thế nhưng phái nữ ở nơi này, ngoại trừ Đan Diễn Vy, ánh mắt những người còn lại đều sáng lên.
“Bạn của anh Hà nhất định cũng giống như anh Hà, tuổi trẻ tài cao, phần lớn thời gian đều bận rộn với sự nghiệp, không biết anh và quản lý của chúng tôi quen nhau như thế nào vậy?”
“Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, nếu như tôi có thể quen biết người đàn ông tốt như anh Hà, nằm ngủ cũng sẽ cười tỉnh.”
Tuy vấn đề lượn quanh một vòng, nhưng ý đồ rất rõ ràng, chỉ mấy câu ngắn ngủi, Hà Cảnh Quân đã hiểu sơ qua ý tứ của mấy người này, anh ta khẽ cười một tiếng, kiên nhẫn trả lời vấn đề của bọn họ: “Phần lớn bạn bè tôi còn độc thân, nhưng tính tình họ có chút lỗ mãng, phụ nữ thích họ, có lẽ sẽ hơi vất vả.”
Anh ta dừng một chút, ánh mắt dịu dàng của Hà Cảnh Quân liếc thoáng qua Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh mình, nói: “Tôi và Vy Vy là bạn học cùng trường, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy, tôi cảm thấy mình rất may mắn vì tôi có thể chờ được cô ấy.”
Sắc mặt Đan Diễn Vy đỏ ửng, cô không nghĩ tới Hà Cảnh Quân lại ở trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ, khiến cho mấy cô gái độc thân hâm mộ, cô rất xấu hổ đó. Đan Diễn Vy chỉ có thể cầm cốc trà lên uống, để che giấu cảm giác mất tự nhiên của mình.
“Thật đúng là lãng mạn, cũng xem như là mối tình sinh viên rồi.”
“Chẳng qua, quản lý à, cô thật đúng là không có tình, cô giấu chúng tôi lâu như thế, mỗi lần chúng tôi hỏi cô có bạn trai chưa, cô đều không trả lời, quá xấu xa rồi.”
“Chuyện này có thể hiểu được, nếu như tôi có một người bạn trai ưu tú như thế, gặp phải mấy người phụ nữ như sói như hổ giống như các cô, tôi cũng sẽ giấu đi.”
Câu nói này chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Chỉ có Tiểu Thu tự mình lẩm bẩm với vẻ mặt nghi ngờ: “Lần trước tôi nhìn thấy một người đàn ông đến đón quản lý, bóng lưng người kia không giống với anh Hà lắm…”
Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Tiểu Thu phát hiện ra mình nói sai, cười gượng hai tiếng, xấu hổ nói: “Lúc tôi nhìn thấy là buổi tối, có lẽ sắc trời rất tối, cho nên tôi nhìn lầm.”
Lúc đầu cô ấy rất tò mò bạn trai của quản lý là thần thánh phương nào, chẳng qua đã lâu rồi, cho nên cô ấy liền quên mất, nếu như hôm nay không nhắc đến chuyện này, cô ấy không nhớ ra còn có một chuyện như vậy.
Trong lòng Đan Diễn Vy giật mình, cô không nghĩ tới Tiểu Thu thế mà lại nhìn thấy Lục Trình Thiên đến đón cô, may mà không nhìn thấy mặt, nếu như lúc Vũ Thư đến tìm cô nghe được, sẽ rất rắc rối.
“Tiểu Thu, có phải mắt cô cận thêm rồi không, nếu không, cô đi mua kính để đeo vào, chuyện này mà cũng nhìn lầm được.”
Có người nhìn thấy bầu không khí xấu hổ, vội vàng nói tiếp: “Đúng thế, có lẽ là hoa mắt, ngay cả quản lý cũng nhìn lầm.”
“Ha ha, chuyện này, cũng có khả năng là vậy, hôm đó tôi thức đêm xem phim Hàn, mắt díu lại, không mở nổi.” Tiểu Thu gật đầu phụ họa, chỉ có trong lòng cô ta rõ ràng, ngày đó, người cô ta nhìn thấy, tuyệt đối không phải là anh Hà, hơn nữa cần phải làm sáng tỏ.
Thị lực của cô ta là 5.0.
Hà Cảnh Quân biết người đàn ông thần bí trong miệng Tiểu Thu không phải là anh ta, anh ta và Vy Vy chính thức có quan hệ yêu đương mới được mấy ngày, hơn nữa anh ta sẽ không đứng ở xa chờ Vy Vy như thế, Hà Cảnh Quân suy nghĩ một chút, thân phận của người đàn ông thần bí, trong lòng Hà Cảnh Quân ít nhiều cũng đoán được mấy phần.
Chỉ là Vy Vy không muốn có dây dưa gì với người kia, anh ta làm như không biết.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, che giấu đi đoạn xấu hổ này, Hà Cảnh Quân là người có EQ cao, nhanh chóng dời đi lực chú ý của mọi người. Hơn nữa, ngày bình thường, tất cả mọi người đều không đến nơi xa xỉ như vậy, tất cả đều bị những món ăn trên bàn hấp dẫn.
Đan Diễn Vy chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu, cô ăn mấy miếng tượng trưng, phần lớn thời gian là nghe người khác nói chuyện.
Tuy Hà Cảnh Quân trả lời tất cả vấn đề của mọi người, nhưng tâm tư của anh ta đều đặt trên người Đan Diễn Vy, thấy cô ăn ít, anh ta chu đáo hỏi: “Vy Vy, em làm sao thế, những món ăn này không hợp khẩu vị của em à?”
“Không phải, em ăn nhiều rồi.” Đan Diễn Vy lắc đầu trả lời, cô liếc thấy ánh mắt Hà Cảnh Quân đang thoáng nhìn về phía trước mặt cô, cô nhìn theo liền thấy bát đĩa còn sạch sẽ của mình, căn bản không có “dáng vẻ ăn nhiều” giống như cô nói.
Cô có chút mất tự nhiên: “Em thật đúng là ăn no rồi.”
“Ừ.” Hà Cảnh Quân không có ép cô tiếp tục ăn.
Bữa cơm này, Đan Diễn Vy ăn với tâm sự trùng trùng, ăn xong, Hà Cảnh Quân lái xe đưa cô về chung cư, trước khi cô bước xuống xe, anh ta gọi cô lại: “Vy Vy, vừa rồi em muốn nói gì với anh?”
Tay Đan Diễn Vy đặt ở trên cửa xe một lúc, đã bỏ qua cơ hội nói rõ ràng, cô không còn dũng khí nói ra nữa, chỉ có thể trả lời qua loa: “Không có gì đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, đã khuya rồi, Cảnh Quân, anh lái xe về cẩn thận.”
“Đã muộn như vậy, em có cần anh đi lên cùng em không?” Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy có chút kinh ngạc, anh ta cười giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh không yên tâm để em về một mình.”
“Cảnh Quân, anh yên tâm, trị an ở nơi này rất tốt, em không làm phiền anh nữa.”
Đan Diễn Vy dĩ nhiên biết Hà Cảnh Quân không phải là loại người như thế, trước đó mấy ngày, bởi vì cô nhất thời xúc động đến chỗ anh ta ở, cô cũng chỉ ở phòng khách, sau đó bởi vì một số chuyện riêng, cô cảm thấy không tiện, cho nên chuyển về.
“Ừ.” Hà Cảnh Quân gật đầu, anh ta càng hy vọng mình là “loại người này” trong miệng Đan Diễn Vy, chỉ là anh ta không muốn quá đường đột, anh ta hy vọng cô có thể từ từ chấp nhận tất cả con người anh ta.
Đan Diễn Vy xuống xe, mắt nhìn theo xe Hà Cảnh Quân biến mất ở cổng chính, sau đó cô quay đi vào cổng lớn của khu nhà.
Đêm khuya tối đen, chỉ có mấy ngọn đèn đường vàng, chiếu sáng một đoạn đường ngắn, phần lớn đều đen như mực, đưa tay lên không thấy được năm đầu ngón tay, hơn nữa trên đường chỉ có một mình Đan Diễn Vy, bầu không khí trở nên có chút căng thẳng khó hiểu.
Nếu sớm biết, cô đã để Hà Cảnh Quân đưa cô vào.
Đan Diễn Vy luôn có cảm giác, sau lưng cô có một đôi mắt không có ý tốt đi theo cô, cô bước nhanh hơn, tim cô không khỏi căng lên.
Cô sẽ không xui xẻo như thế chứ, cô vừa mới nói với Cảnh Quân trị an của nơi này rất tốt, mà giờ đã gặp phải người xấu rồi.