CHƯƠNG 190: MẶC ĐỒ VÀO CHO BÀ
Vu Tư Tư thấy căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được khát vọng từ tận sâu trong đáy lòng rồi không tình nguyện nói: "Tự mình tìm ngược còn mặt mũi mà nói à, anh tự cởi đồ ra trèo lên đây mau lên."
Tuyệt đối không phải là cô thấy thương xót gì tên ngốc Đường Kỳ Dũng này, mà chỉ là cô đã quen làm người tốt rồi mà thôi…
"Đệch mợ, Đường Kỳ Dũng anh muốn chết hả? Tôi kêu anh cởi áo, không phải kêu anh lột cả quần ra, anh mau kéo lên cho bà."
Đường Kỳ Dũng vô tội nói: "Không phải em kêu anh cởi ra hả? Hơn nữa còn có vài chỗ em vẫn chưa bôi thuốc đây nè."
"..." Cô ráng nhịn, gần như giọng nói đang rít qua kẽ răng vậy: "Anh nhanh câm miệng lại cho tôi."
Đường Kỳ Dũng thấy bản thân mình đã đạt được mục đích rồi bèn im lặng không lên tiếng nữa, anh ta ngoan ngoãn nghe lời cô nằm dài trên ghế sô pha, con mồi đã từng bước từng bước một rơi vào cạm bẫy, không thể quá hấp tấp.
Vu Tư Tư nhìn bóng lưng tràn trề sức sống của người đàn ông sau khi đi tập về ấy, gương mặt hơi nóng lên rồi giả vờ bình tĩnh đi đến.
Thời gian sau đó, Đan Diễn Vy cùng Du Du đến đồng ruộng và những sườn núi ở vùng nông thôn hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi.
Vừa chớp mắt đã đến lúc phải chia tay.
Dù cho Đan Diễn Vy có lưu luyến không nỡ rời xa Du Du đến thế nào đi nữa thì vẫn phải đành lòng bỏ đi thôi, lần này trở về cô quyết định phải nói cho rõ với Lục Trình Thiên rồi tiện thể kêu anh ấy nói ra điều kiện cuối cùng.
Sau khi về thành phố, Vu Tư Tư đã dừng xe đến trước cổng trạm chờ cô.
Đan Diễn Vy vừa bước ra đã nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chói lọi của Vu Tư Tư, cô nhân cơ hội vẫn còn chưa đông người xúm xít bu lại xem mà nhanh chóng cất bước đi qua.
"Vy Vy, cậu lề mề ghê, tớ đợi cậu ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi đó." Vu Tư Tư tựa người vào thân xe nói.
Đan Diễn Vy cảm thấy rất chi là bất đắc dĩ: "Trên đường về bị kẹt xe, lần sau không cần đến đón tớ nữa đâu, cũng đâu có xa mấy."
"Không hề chi, dù sao đi nữa tớ chả có dư dả cái gì, chỉ có thời gian là dư dả thôi." Vu Tư Tư leo lên xe trước.
Đan Diễn Vy cũng rảo bước đi theo, hai người ngồi trong xe, không kềm được mà bật cười.
"Sao thế, bé cưng của tớ có khỏe không?" Vu Tư Tư đang hỏi thăm tình hình sức khỏe của Du Du.
Đan Diễn Vy gật đầu: "Ừm, khỏe lắm, vẫn còn rất hoạt bát."
"Vậy thì tốt rồi." Vu Tư Tư khởi động máy xe, vừa chú ý đến tình hình trên đường vừa lơ đãng nói: "Cậu có biết từ ngày đầu tiên cậu về là Lục Trình Thiên đã gọi cho tớ rồi không."
"Không biết nữa." Đan Diễn Vy trả lời, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh không gợn chút sóng nào, nếu như không có cuộc điện thoại của Vũ Thư thì có thể cô đang mừng thầm trong lòng, sau đó tự tớ đa tình nghĩ rằng có thể Lục Trình Thiên đã thấy hơi hơi thích cô rồi.
Cuối cùng thì hy vọng càng cao té lại càng đau, cũng còn may lúc hiểu rõ vẫn còn chưa muộn màng lắm.
Vu Tư Tư nghe giọng nói của Đan Diễn Vy hơi kỳ lạ: "Vy Vy cậu không sao chứ, mặc dù tớ không biết tại sao Lục Trình Thiên lại gọi điện cho tớ nhưng chắc chắn là vì lo lắng cho cậu đó."
Ngập ngừng một lúc rồi mới ngài ngại lên tiếng: "Được rồi, lúc ấy tớ có gắt gỏng với anh ta vài câu, cậu sẽ không giận chứ."
"Sẽ không đâu, vốn dĩ tớ với anh ấy chẳng có quan hệ gì, không phải ư?" Đan Diễn Vy thản nhiên mỉm cười.
Có điều trong mắt Vu Tư Tư lại thành kinh sợ cực kỳ, thế là cô ấy càng chắc chắn là mình đã đoán trúng phóc rồi: "Vy Vy, cậu đừng dọa tớ chứ, có phải ai lại kích thích cậu rồi không."
"Không có đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá, chỉ là tớ đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện mà thôi."
"Không phải, không phải, Vy Vy chắc chắn là cậu có vấn đề gì rồi." Vu Tư Tư lướt mắt trông thấy nụ cười hờ hững trên khóe môi của Đan Diễn Vy thì trong lòng lại càng thấy hoảng hốt hơn nữa.
"Tư Tư à tớ không sao thật đấy." Đan Diễn Vy nhìn bộ dạng kích động của Vu Tư Tư mà lắc đầu cười khẽ.
Chỉ là cô đã hiểu ra làm sao để lòng mình thấy yên ả mà thôi.
"Vậy cậu nói cho tớ biết đi, tại sao cậu lại cười thê thảm thế chứ, trông cứ y chang như muốn hóa thành tiên cưỡi hạc bay về Tây phương ấy." Nói một cách chính xác là trông y hệt như ni cô nhìn thấu cõi phàm trần chuẩn bị xuất gia đi tu vậy.
Đan Diễn Vy nhìn bầu trời xanh thăm thẳm rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng: "Làm gì khoa trương như lời cậu nói chứ, chỉ là tớ nghĩ đã đến lúc có thể dắt Du Du đi được rồi."
"Bác sĩ gọi cho cậu rồi à?" Tâm trạng của Vu Tư Tư đã bình thường trở lại, suýt nữa cô ấy đã nghĩ cô xảy ra việc gì rồi.
"Ừm, phải đó." Thật ra bác sĩ chưa có thông báo với cô gì cả, chỉ là cô không muốn để bạn thân của mình lo lắng mới chọn cách nói dối mà thôi.
Vu Tư Tư gật đầu: "Quả thật không thể tiếp tục lần lữa chuyện của bé cưng nữa."
Đan Diễn Vy chỉ cười mỉm chứ không trả lời.
Có thể Vu Tư Tư cảm thấy khúc dạo đầu câu chuyện không được tốt lắm bèn kể cho Đan Diễn Vy nghe những tin tức cô ấy biết như kể chuyện cười.
"Vy Vy cậu không biết đâu, mấy ngày trước Đường Kỳ Dũng bị người ta đập một trận, mặt mày sưng húp lên đến tìm tớ bôi thuốc."
Đan Diễn Vy ngẩn ra: "Sao anh ta lại bị đánh thế?"
Vu Tư Tư đắc ý cười: "Ha ha, chắc chắn là cậu không đoán nổi, anh ta bị Lục Trình Thiên đánh đó, nghe nói Lục Trình Thiên cũng chẳng khá khẩm gì mấy, cậu nói xem có buồn cười không."
Còn chưa đợi Đan Diễn Vy cười là bản thân cô ấy đã bật lên cười nắc nẻ.
Vu Tư Tư không nghe thấy tiếng cười như trong dự tính cất lên, vừa khéo đụng phải đèn đỏ nên Vu Tư Tư dừng xe lại, rồi quay đầu lại hỏi Đan Diễn Vy còn đang ngơ ngẩn: "Vy Vy cậu không thấy buồn cười hả?"
"Ừm, buồn cười lắm." Đan Diễn Vy nghĩ đến chuyện có thể Lục Trình Diễn bị thương, vốn dĩ tâm trạng đang rất đỗi bình tĩnh của cô lại trở nên rối ren.
Vu Tư Tư đầu sọc ba vạch đen lòm: "Vy Vy cậu đùa tớ à, buồn cười ở chỗ nào chứ."
"Đèn xanh rồi kìa Tư Tư." Đan Diễn Vy giả vờ không hiểu.
Đèn còi xe í ới đằng sau cứ như là quỷ đòi mạng vậy, Vu Tư Tư chỉ đành lái đi, cô ấy thường cảm thấy Vy Vy có gì đó khang khác nhưng lại không nói ra được cụ thể là ở chỗ nào.
Không được, đợi đến khi có thời gian thì phải nghiêm hình tra khảo một phen mới được.
Đan Diễn Vy thấy Vu Tư Tư đánh lái rẽ ngoặt mới mở miệng nói: "Tư Tư, tớ muốn về nhà."
Ngôi nhà thuộc về riêng tớ cô.
"Cậu không về nhà tớ à? Một tớ cậu không thấy sợ ư." Cảnh báo của Lục Nhĩ vẫn còn chưa được hủy bỏ cơ mà.
"Không sao đâu, chẳng phải mấy hôm nay cậu cũng không bị gì à?" Đã chừng đấy thời gian là Lục Nhĩ còn chưa động thủ thì chắc chắn là đã bỏ cuộc rồi.
Vu Tư Tư không đồng ý: "Mặc dù mấy hôm nay không bị làm sao nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không ra tay đâu, có thể đợi đến khi cậu chỉ có một mình thì sao, hơn nữa lần trước Lục Nhĩ gửi cho cậu ba cái thứ buồn nôn đấy mà cậu không thấy sợ à?"
"Đã lâu như vậy rồi, không sao đâu mà, dù sao đó cũng là nhà tớ."
Vu Tư Tư thấy Đan Diễn Vy kiên quyết như vậy chỉ đành chuyển hướng về nhà cô, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vy Vy, tớ thật sự nghi ngờ cậu bị đoạt xác rồi đấy."
"..."
"Tối nay là tiệc sinh nhật của cái ngữ đê tiện đó rồi, cậu chắc chắn muốn đi à, nếu không đi thì cũng chẳng sao đâu." Vu Tư Tư không muốn để Đan Diễn Vy đi, ai rảnh rỗi không gì làm lại đi thêm gánh nặng tâm lý cho bản thân tớ chứ.
"Không sao đâu, tớ đồng ý với cô ta rồi, không đi cũng không tốt lắm." Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nào nữa, cứ coi như là lần chia tay cuối cùng vậy thôi."
"Được rồi, tối nay tớ đi đón cậu." Vu Tư Tư biết có khuyên cũng vô dụng, chi bằng đi cùng cô là hơn.
"Cảm ơn cậu, Tư Tư."
Cho dù cô có quyết định làm gì thì cô ấy cũng ủng hộ cô vô điều kiện, cô rất đỗi hy vọng bọn họ có thể mãi mãi làm bạn với nhau.