Bây giờ Vu Tư Tư đã trở thành một người cuồng Du Du: "Cục cưng, bây giờ cháu muốn đi đâu chơi."
"Cháu muốn ra ngoài với dì thôi." Du Du thẹn thùng nói, trước khi cuối đầu xuống còn chớp chớp mắt với cô.
Vu Tư Tư có chút bất ngờ, không phải lúc nãy vừa mới từ chối cô sao, sao đột nhiên lại muốn hẹn hò với một mình cô, ngay cả Vy Vy cũng không cần luôn: "Cục cưng à, cháu là muốn đi chơi với một mình dì thôi hả?"
Du Du ngập ngừng chốc lát liền nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ: "Vâng ạ."
Đan Diễn Vy cũng đang muốn đi theo nhưng lại không hiểu nổi Du Du có chuyện gì mà chỉ muốn ra ngoài với một mình Vu Tư Tư, đem người mẹ là cô đây ném đi mất.
Lúc đầu Vu Tư Tư cũng không hiểu cho lắm, nhưng bỗng nhiên lại hiểu được ý của Du Du, nhưng nếu muốn cùng cô đi ra ngoài một mình thì sự "Mạo hiểm" mà cô gánh vác rất lớn nha: "Du Du à, hay là chúng ta chờ đến lần sau đi."
"Dạ..." giọng nói của Du Du mang theo thất vọng rõ ràng.
Ánh mắt của Đan Diễn Vy càng thêm hoài nghi, sờ sờ cái đầu nhỏ: "Sao vậy Du Du, con muốn đi đâu, dì không có thời gian rảnh, mẹ có thể dẫn con đi mà."
Du Du giật giật khóe miệng, nhịn không được tự trả lời ở trong lòng, nếu như cậu mà biết con trai bảo bối của cậu là muốn đi gặp ba của nó, không biết là cậu có còn cười được nữa hay không.
Cô đã hiểu ý của Du Du, cho nên mới không lập tức đáp ứng, nói như thế nào thì bây giờ cũng là thời gian căng thẳng, nếu để cho Lục Trình Thiên phát hiện đang giữ Du Du thì cô sẽ chết không lời từ biệt trước mặt Vy Vy.
"Không cần đâu ạ, con chỉ là nhớ đến lần trước dì nói sẽ mang con đi...." Du Du nói được một nữa, lại liếc nhìn Vu Tư Tư do dự không biết có có nên nói hết hay không.
Vu Tư Tư giật mình, nụ cười trên mặt ngay lập tức từ thân thiết chuyển thành khoa trương, nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Nói bằng giọng điệu mà chỉ có hai người họ mới nghe hiểu: "Ai da, dì nhớ là mình cũng không có chuyện gì, cháu lần trước không phải là nói muốn quyển sách kia ư, hôm nay dì dẫn cháu đi mua."
"Dì không cần phải miễn cưỡng đâu." Du Du cười toe toét, bộ dáng đó nhìn bao nhiêu vô tội là có bấy nhiêu.
"Không phiền đâu." Vu Tư Tư có chú bế tắc mà cười, trong lòng cũng sắp khóc luôn rồi, không nghĩ rằng đứa nhỏ lại giở trò xấu như vậy, lần trước não bị úng nước, len lén sau lưng Vy Vy dẫn Du Du đi karaoke, may cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Nhưng đối với thân thể của Du Du có chút miễn cưỡng, may mắn là lúc đó thân thể của Du Du không xảy ra chuyện gì, nếu bị Vy Vy biết được, tuyệt đối sẽ bị mắng không dưới một trận, cũng có khả năng là tuyệt giao với với cô luôn cũng nên.
Đan Diễn Vy nghe không hiểu được ẩn ý giữa một lớn một nhỏ này, có chút nghi ngờ: "Hai người các cậu thật sự là không có chuyện gì gạt tớ chứ, mua sách gì mà lại không thể cho tớ đi cùng."
Sao cứ có cảm giác hai người bọn họ đang có bí mật gì, hơn nữa đó lại là chuyện mà không muốn để cho cô biết.
"Không có." Hai người đồng thanh trả lời, lại nhìn nhau một cái, nhịn không được mà bật cười.
Đan Diễn Vy bây giờ cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực: "Có thể đi ra ngoài, nhưng không thể vượt quá sáu giờ, đừng quên hôm nay phải đến nhà chú Hà ăn cơm."
"Con biết rồi ạ." Du Du ngọt ngào trả lời.
Vu Tư Tư không quên nói một câu: "Đừng quên là tớ cũng đi nữa đó."
Đi ăn chực cơm, ngoài ra còn để nghe ngóng một số chuyện, tiện thể giúp Vy Vy quan sát một chút về môi trường sống.
"Biết rồi, các cậu đi mua đồ, tớ đi siêu thị mua thức ăn." Đan Diễn Vy cũng phải chuẩn bị cho xong mọi thức.
Vu Tư Tư kéo Du Du chuẩn bị ra ngoài, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, thân ảnh thon dài của Hà Cảnh Quân đúng lúc bước vào, xem chút nữa là đụng trúng Du Du, may là anh phản ứng nhanh trực tiếp vươn tay đỡ bé ôm vào lòng, tránh khả năng bị té đau.
Đôi mắt ôn hòa cười nhìn bé: "Du Du, không sao chứ."
"Không sao ạ, cảm ơn chú Hà." Du Du trả lời rất lễ phép.
Vu Tư Tư có chút bất ngờ, trong nháy mắt đó cô có cảm giác Hà Cảnh Quân là một người luyện võ, có điều chắc là không có khả năng, nhìn Hà Cảnh Quân có bộ dáng là một người nhã nhặn.
Có lẽ là do bình thường hay luyện tập thể dục, cho nên mới trông mạnh mẽ hơn những người đàn ông bình thường, cũng có thể là do cô hoa mắt.
"Vậy tôi và Du Du ra ngoài một chuyến, Đan Diễn Vy giao cho anh chăm sóc." Du Du cho Hà Cảnh Quân một ánh mắt rằng anh không cần cảm ơn tôi đâu, ôm Du Du từ trong lòng anh.
Hà Cảnh Quân ngơ ra một giây, ngay lập tức đã hiểu được ý của Vu Tư Tư, ánh mắt mang theo vài phần cảm ơn: "Được, hai người đi đâu, để tôi cho tài xế đưa hai người đi."
"Không cần không cần, tôi lái xe rất nhanh, buổi tối cùng ăn cơm nhé." Vu Tư Tư bỏ lại một câu liền ngay lập tức ôm Du Du đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người người Hà Cảnh Quân và Đan Diễn Vy.
Để tránh sự bối rối, Đan Diễn Vy chủ động mở miệng: "Cảnh Quân, thật ngại khi phải phiền anh đến đây đón bọn em, thật ra anh không cần đến sớm như thế, lát nữa em sẽ đi mua đồ, đợi trở về điện thoại cho anh là được rồi."
"Không sao, đúng lúc anh cũng không có việc gì nên đến đây trước." Hà Cảnh Quân mỉm cười với Đan Diễn Vy, trên thực tế thì anh đã dời lại vài cuộc hội nghị quan trọng, không thể chờ đợi được mà vội vàng đến, hơn nữa quyết định này cũng rất đáng.
Còn có thể đi siêu thị cùng với cô.
"Ừm, vậy chúng ta đi đi." Đan Diễn Vy đã làm xong thủ tục xuất viện từ sớm, bây giờ chỉ mang một túi hành lý nhỏ chuẩn bị rời khỏi với anh.
Hà Cảnh Quân vươn tay cầm túi hành lý xách giúp cô, rất tự nhiên nói: "Được, chúng ta đi siêu thị trước, sau đó về nhà."
Đan Diễn Vy muốn cầm lại túi đồ của mình, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hà Cảnh Quân, nếu như cô thực sự muốn lấy lại, ngược lại sẽ không tốt, dứt khoát gật đầu tùy ý anh.
Vu Tư Tư ôm Du Du ra khỏi bệnh viện, vừa đi miệng vừa nói: "Dì nói nè cực cưng, cháu muốn đi tìm anh ta thì cũng phải nói trước với dì một tiếng để dì chuẩn bị tốt chứ."
"Dì ơi, cháu muốn đi." Du Du vươn tay vỗ vỗ vào cái balo đeo sau lưng: "Mọi thứ cháu đều đem theo rồi."
Vu Tư Tư nhịn không được thốt lên kinh ngạc: "Cháu đây là đã chuẩn bị từ trước sao?"
Đứa nhỏ này sẽ không phải là sớm đã có ý định kêu cô dẫn đi gặp Lục Trình Thiên chứ, này cũng quá thông minh lanh lợi đến đáng sợ.
Chất giọng non nớt của Du Du hạ thấp xuống: "Dì ơi, cháu sắp phải đi rồi, có thể là lần này đi sẽ không trở lại đây nữa."
Lúc này Vu Tư Tư cũng không nói nên lời, trong lòng có chút buồn, Lục Trình Thiên là một tên tồi, nhưng không thể giấu được việc Du Du là con của anh ta, hơn nữa lần này Du Du đi thật sự có thể là sẽ không thể quay trở lại.
Muốn gặp Lục Trình Thiên cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Cô nhẹ giọng thở dài: "Được được, dì biết phải làm thế nào, cháu trước tiên để dì nghĩ xem phải lấy danh nghĩa gì để hẹn gặp tên đó."
Quá đột ngột rồi, lấy tính cách sắc bén đó của Lục Trình Thiên, nhất định sẽ bị nhìn thấu, nhưng mà phải tìm cớ gì đây? Hai người bọn họ lại không thân, hay là để Đường Kỳ Dũng đi? Hình như cũng không thích hợp cho lắm.
Du Du sớm đã nghĩ ra lí do viện cớ từ lâu: "Dì không cần nghỉ nữa, con trực tiếp gọi điện thoại hẹn là được rồi."