CHƯƠNG 165: MIỆNG ĐỂ ĐÓ TRANH CÃI
Bác sĩ cũng phát hiện mình có chút lắm mồm, mất tự nhiên khụ khụ mấy tiếng, kêu người trong phòng bệnh đều rời khỏi.
Mấy y tá vừa chạy đến ngắm trai đẹp đều tiếc nuối thở dài một hơi, lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng của Lục Trình Thiên, có ý muốn lôi kéo sự chú ý của anh.
Nhưng mà người ta cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho bọn họ, chỉ có thể ào ào đi ra ngoài.
Đan Diễn Vy giương mắt nhìn mọi người đều đi hết, thật muốn bảo bọn họ tiện thì mang cô đi luôn, đáng tiếc dường như bọn họ không nghe thấy tiếng kêu gọi tha thiết trong lòng cô.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, còn rất tri kỷ đóng cửa lại nữa.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức Đan Diễn Vy cảm thấy mình bỗng chốc đã đến nhà xác rồi, lông tơ trên cánh tay lần lượt dựng thẳng hết cả lên.
Theo bước chân không ngừng đến gần của người đàn ông, Đan Diễn Vy chỉ hận phía sau mình không thể nhiều thêm một cái lỗ, đưa mình đi khỏi đây để cách xa anh.
Trong con ngươi ngươi sâu thẳm của Lục Trình Thiên tràn đầy lạnh lẽo, đôi môi mỏng lạnh phun ra mấy chữ sâu xa: "Cô ấy đến à."
"Không có, không có ai đến cả, do tự em không cẩn thận đụng phải thôi." Đan Diễn Vy nói xong, cánh tay nhỏ bé thò ra từ trong chăn, định thu lại thiệp mời kia.
"Vì sao không phản kháng." Lục Trình Thiên chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ khiến người ta tức chết này.
"Anh nói gì vậy." Đan Diễn Vy nghiêng mắt qua một bên vờ như không hiểu anh nói gì, trong mắt mang theo khổ sở.
Phản kháng? Lấy cái gì phản kháng đây, cô không có lý do để dừng bước.
Lục Trình Thiên đến gần, ngay cả hơi thở cũng mang theo lửa giận đang dâng lên: "Đan Diễn Vy, em đừng đánh trống lảng với anh, lần sau nếu anh nhìn thấy em bị người ta bắt nạt thành như vậy vẫn không đánh trả, anh không ngại trực tiếp xử lý em trước đâu."
"Anh quát em làm gì, em đã bị thương không có sức rồi." Đan Diễn Vy cảm thấy cực kỳ uất ức, mũi chua xót nói.
Lục Trình Thiên khẽ giật mình nhìn cánh tay bị thương của cô, trong mắt xuất hiện vẻ chán nản, nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn: "Em không biết quát người à, miệng để đó chỉ biết tranh cãi thôi sao?"
"Em đã nói lần sau sẽ cẩn thận rồi mà." Đan Diễn Vy liều chết không thừa nhận sự thật Vũ Thư đã tới.
Lục Trình Thiên trực tiếp cầm thiệp mới cô giấu trong chăn lên, ném mạnh đến trước mặt cô: “Đây là cái gì?”
Thấy chuyện đã lộ, Đan Diễn Vy dứt khoát không che giấu nữa, quát lên với anh: "Vậy anh muốn em phải làm sao, cũng đánh trả cô ta một cái sao, vốn chính là lỗi của em, là em không nên ở bên anh."
Toi rồi, sao cô lại nói ra những lời trong lòng thế này.
Việc đã đến nước này, sau lưng Đan Diễn Vy căng cứng lại, có chút bướng bỉnh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nếu như vậy có thể khiến hai người bọn họ cắt đứt.
Vậy tức giận đi, tức giận đi,
Lửa giận trong dự liệu cũng không có kéo tới, dường như trong đáy mắt bốn phía nổi lên ánh lửa của người đàn ông còn mang theo cảm xúc nào đó, khiến cho cô thoáng chấn động, anh là đang có ý gì.
Không đợi cô nhìn rõ ý nghĩ sâu xa nơi mắt anh, tất cả cảm xúc trong mắt Lục Trình Thiên đã bình tĩnh trở lại, chỉ lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ Đan Diễn Vy, em cam tâm tình nguyện để người khác tổn thương mình, ai cũng không giúp được.”
Nói xong thì lạnh lùng xoay người rời đi.
Đan Diễn Vy ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng biến mất của Lục Trình Thiên, giống như theo anh rời đi, một thứ quan trọng nhất trong lòng đã rời khỏi thân thể, trong đôi mắt mờ mịt lộ vẻ chua xót.
Lục Trình Thiên nói đúng, trong lòng cô thật sự có áy náy, cho nên Vũ Thư làm gì với cô cô cũng không phản kháng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy như đang chuộc tội.
Không thể thoát khỏi sự áy náy trong lòng, cô có thể làm gi đây.
Một người là người đàn ông mình yêu nhưng không có được, một người là bạn bè ba năm đại học của mình, có lẽ cô mới là người dư thừa.
Không biết ngoài cửa nhiều thêm hai người từ lúc nào, sau khi chào hỏi một tiếng với Đan Diễn Vy, thì lập tức đứng ở cửa không đi vào.
Có lẽ là người Lục Trình Thiên bảo Đường Kỳ Dũng phái tới.
Đan Diễn Vy cứ giữ một động tác ngồi mãi trên giường không nhúc nhích như thế, chân đã sớm tê liệt không còn cảm giác, mãi đến khi điện thoại trên đầu giường không ngừng run lên, cô mới có phản ứng.
Là điện thoại của Tư Tư.
Trong mắt Đan Diễn Vy xuất hiện dao động, sau khi lấy điện thoại bấm nghe máy thì để ở bên tai.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trẻ con non nớt mềm mại: "Mẹ, Du Du rất nhớ mẹ."
Lập tức, trong mắt Đan Diễn Vy tràn đầy nước mắt, chỉ thiếu chút nữa nước mắt đã vỡ đê chảy xuống từ hốc mắt, cô dùng sức cắn mạnh môi để cho mình bình tĩnh lại, âm thanh hơi khàn dịu dàng nói: “Du Du, mẹ cũng rất nhớ con."
Khi nãy cô đang làm gì vậy, thế nhưng lại một mình cam chịu nghĩ ngợi lung tung, cô còn có Du Du mà.
Con trai bảo bối của cô còn đợi cô về, đang đợi cô cùng đi phẫu thuật với bé, còn đợi cô bảo vệ nữa.
Ai cũng nói mẫu tử liền tâm, Du Du vừa nghe thấy giọng nói của Đan Diễn Vy đã thấy không đúng, cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ đang buồn sao?”
"Không, mẹ không buồn, chỉ là mẹ nghe thấy giọng nói của Du Du nên rất vui thôi." Đan Diễn Vy cố gắng ép mình cười lên, Du Du chính là ánh nắng mặt trời trong cuộc đời cô, vì có bé, tất cả những gì cô làm mới trở nên có ý nghĩa.
"Mẹ đừng không vui, Du Du sẽ không để mẹ phải lo lắng đâu, ngày mai Du Du sẽ trở về chỗ của bà." Bé biết mẹ sợ ba biết được sự tồn tại của bé, chịu đựng nhớ nhung đến rất khuya mới dám điện thoại cho cô.
Đan Diễn Vy cố hết sức để giọng điệu của mình có vẻ thật nhẹ nhàng: "Ừm, Du Du đi về trước đi, công việc của mẹ bên này bận xong sẽ đi tìm Du Du."
"Được, Du Du đợi mẹ về." Du Du hiểu chuyện trả lời.
Trong lòng Đan Diễn Vy chợt khổ sở một trận: "Du Du có giận mẹ không?"
Du Du học theo giọng điệu của người lớn, âm thanh mềm mại cưng chiều nói: "Không đâu, mẹ là một đứa trẻ lớn dũng cảm, không được khóc nhè đâu đó."
Đan Diễn Vy không nhịn được bật cười, cô lại bị đứa con ba tuổi của mình trêu ghẹo rồi, tâm trạng khó chịu cũng bị xua tan đi rất nhiều: “Ừm, mẹ sẽ cố gắng làm một người mẹ dũng cảm.”
Vì con, cô không sợ gì cả.
"Vâng, Du Du cũng sẽ làm một đứa bé ngoan, mẹ ơi khuya rồi, Du Du phải đi ngủ thôi." Tuy bé rất không nỡ, nhưng mà đàn ông nói chuyện phải giữ lời, bé không thể để mẹ lo lắng được.
"Được, đi nhanh đi." Trong lòng Đan Diễn Vy vui mừng một trận.
Cúp điện thoại, Đan Diễn Vy cảm thấy được cả người tràn đầy động lực, mặc dù người đàn ông kia sau khi nổi giận rời đi cũng không quay lại nữa.
Cô vẫn còn một mặt trời nhỏ ấm áp, trong lòng không cảm thấy mất mát chút nào.
Du Du nói muốn ngủ bên kia đang sột sột soạt soạt trong ổ chăn móc ra một tấm cạc nhỏ từ trong túi, chiếu chiếu lên bên trên, miệng lẩm bẩm nhớ kỹ: “181. . . . . .thật là nhiều số 9, bỏ đi, gọi qua hỏi thử trước đã.”
Chưa được bao lâu, điện thoại của Lục Trình Thiên đã vang lên.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi xa lạ bên trên, phản ứng đầu tiên chính là cúp máy, nhưng không biết có phải hôm nay bị Đan Diễn Vy chọc giận đến không chịu được hay không, anh trực tiếp bấm vào điện thoại Bluetooth trên tai mình.
Giọng nói lạnh nhạt như gió lạnh trong ngày đông, lạnh đến tận xương: “Tốt nhất mấy người thật sự có chuyện quan trọng.”
Nếu không, đừng trách hôm nay tâm trạng anh không tốt.