CHƯƠNG 160: SẮP CHẾT BỆNH BỖNG NGỒI BẬT DẬY
Lục Trình Thiên cũng ngủ không bao lâu, chỉ chợp mắt mấy tiếng đã tỉnh lại.
Nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt sâu thẳm rơi vào đôi môi đầy đặn hồng hào của cô.
Là một người đàn ông bình thường, còn là một người đàn ông mới vừa ngủ dậy, Lục Trình Thiên liền có phản ứng.
Đan Diễn Vy đang nằm mơ, cô mơ thấy mình biến thành môt con cá, đang tự do tự tại bơi lại trong biển lớn, đột nhiên có một vòng xoáy hút cô vào trong.
Không khí trong ngực giống như bị người ta hút đi, làm một con cá mà cô lại có cảm giác nghẹt thở?
Chuyện này không phù hợp với logic sinh vật chút nào? Là một con cá mà bị chết ngạt à?
Sau đó Đan Diễn Vy nghĩ tới bản thân đang nằm mơ, mở to mắt tỉnh dậy, cô mới phát hiện Lục Trình Thiên đang tham lam cắn mút đôi môi mềm mại của cô.
Đầu óc của Đan Diễn Vy bắt đầu thiếu dưỡng khí, tất cả những gì muốn nói đều quên sạch sẽ. Cô không tự chủ được nhắm mắt lại, ngây ngốc chịu đựng nụ hôn nóng bỏng triền miên như mưa to gió lớn của anh.
Mà không thấy ý cười lóe lên trong mắt anh.
Lục Trình Thiên đã không còn bằng lòng với một nụ hôn từ lâu, vừa lúc cô cũng đã tỉnh lại, vậy thì thực hiện lời hứa lần trước thôi.
Bệnh viện à, chẳng sao?
Đan Diễn Vy nhanh chóng cảm thấy trên người càng lúc càng ít trói buộc, chẳng mấy chốc đã trở về trạng thái nguyên thủy nhất. Trong lúc mơ màng đột nhiên cô cảm thấy lạnh, hóa ra là Lục Trình Thiên đang hơi thở nặng nề không biết từ lúc nào vén một góc chăn của cô lên, giống như muốn kéo hết chăn trên người bọn họ xuống vậy.
Vốn dĩ đang ý loạn tình mê, Đan Diễn Vy chợt bừng tỉnh lại, bây giờ đang làm ban ngày, sao cô suýt nữa thì quên vậy, cô vội vàng túm chặt chăn không buông..
Không, không thể để anh nhìn thấy vết sẹo kia được.
Giọng nói trầm thấp đậm mùi tình dục khàn khàn của Lục Trình Thiên vang lên:"Sao thế?"
"Anh đừng nhìn." Đan Diễn Vy giống như suy ngẫm nói.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên hơi tối lại, độ nóng trong ánh mắt như muốn hòa tan cô vào anh, cuối cùng thì anh cũng không xốc chăn lên nữa mà cúi đầu ghé sát tai cô nói:"Vậy em nhất định phải bồi thường cho anh."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Diễn Vy đỏ rực, cô đã như vậy rồi còn bồi thường thế nào nữa đây?
Rất nhanh Lục Trình Thiên đã dẫn cô đi tới cánh cửa của thế giới mới? Cái gì gọi là giới hạn? Ở chỗ đó của Lục Trình Thiên căn bản không hề có giới hạn.
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình dáng to lớn đêm đó, trong lòng muốn rút lui.
Cô biết sai rồi, cô chịu thua được không?
Đan Diễn Vy cảm thấy mình giống như một con thuyền lẻ loi trong biển lớn, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả.
Cô khẽ thổn thức: "Lục... Trình .. Thiên... Khốn… Kiếp..."
Cô sắp chết rồi, đồ vô lại, anh đừng 'Cầm thú' như vậy được không?
Giày vò hồi lâu, lúc này Lục Trình Thiên mới dừng lại, chưa thỏa mãn nhưng vẫn tha cho cô.
Đan Diễn Vy mềm như sợi bún, nằm trên giường.
Người đàn ông bên cạnh thì nghênh ngang trần như nhộng bước xuống đất, Đan Diễn Vy đã không còn sức mà quay lại nhìn nữa, chỉ đỏ mặt nhắm mắt lại.
Từ khi nào Lục Trình Thiên buông thả như vậy rồi?
Cô bắt đầu hơi hoài niệm Lục Trình Thiên lạnh lùng.
Chỉ một lát sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xả nước, Đan Diễn Vy mệt đến nỗi không nhúc nhích nổi một ngón tay. Tuy trong phòng đã kéo rèm cửa, nhưng cô vẫn có cảm giác xấu hổ.
Đây không phải là câu cửa miệng 'Làm chuyện ấy vào ban ngày' của Tư Tư sao?
Trời ạ, cô chẳng còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Trong lúc cô vẫn còn đang tự trách thì hối tiếc thì Lục Trình Thiên đã ra khỏi phòng tắm, anh thì tay muốn vén chăn lên.
Vốn dĩ Đan Diễn Vy đang nằm một đống như cá chết bỗng bật ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh, giọng nói đã không thể khàn hơn được nữa nói:"Anh định làm gì?"
Lục Trình Thiên trải qua một phen chiến đấu ác liệt, giọng nói anh trầm thấp, lộ ra vẻ lười nhác hài lòng: "Em muốn nằm như thế này?"
Đan Diễn Vy thoáng nhìn khăn mặt trong tay anh, mặt đỏ lên, lấy luôn khăn mặt trong tay anh nói: "Để em tự làm."
Lục Trình Thiên khẽ nhướn mày, lúc này tâm trạng của anh không tệ, cũng không ngăn cản hành động của cô.
Đan Diễn Vy không ngờ Lục Trình Thiên lại chu đáo như vậy, cô lau qua loa mặt một lúc sau đó đưa cho anh, Lục Trình Thiên cầm lấy đem để lại nhà vệ sinh.
Thừa dịp này, Đan Diễn Vy không dám lơi lỏng, cô mò tìm đồ của mình trên giường rồi mặc vào.
Tìm một hồi, cô nắm chặt chiếc quần lót màu đen, Đan Diễn Vy trợn trừng mắt nhìn, khoảng mấy giây sau, cô giống như cầm trong tay một quả bom, vội vàng vứt đi.
Vất vả lắm cô mới tìm được quần áo của mình mặc vào, lúc này mới miễn cưỡng có cảm giác an toàn.