CHƯƠNG 317: LÀM MỘT CUỘC GIAO DỊCH ĐI
“…” Khuôn mặt bầu bĩnh của Du Du trầm xuống, có phải nó đã nói vội quá rồi không?
Đan Diễn Vy nhìn thấy dáng vẻ sầu não của nó thì không nhịn được nữa mà bật cười: “Mẹ đùa với con thôi.”
Du Du đỏ mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Mẹ, sao mẹ có thể như vậy chứ.”
“Như vậy là như nào?” Đan Diễn Vy buồn cười nhìn nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Du Du xấu hổ rúc người vào lòng Đan Diễn Vy, ý cười trong mắt đã tố cáo sự vui vẻ trong lòng nó.
*
Sau khi trở về, Vũ Thư tức giận đập vỡ hết mọi thứ trong phòng, tuy trong lòng cảm thấy tức giận nhưng cô cũng biết lúc này đi tìm Lục Trình Thiên để chất vấn là một chuyện không sáng suốt.
Nhưng làm thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức này, cô sai người đi điều tra hành tung gần đây của Đan Diễn Vy, vốn chỉ định cho Đan Diễn Vy nếm chút khổ sở mà thôi.
Nhưng cuối cùng lại nhận được một bất ngờ ngoài ý muốn, thằng nhóc con hoang kia ngày mai phải đi tiêm.
Thông tin đó như con mưa rào làm giảm cơn nóng giận như thiêu đốt trong lòng cô.
Rất nhanh Vũ Thư đã bắt đầu có hành động, cô dẫn theo thuộc hạ của Lý Ngao âm thầm đến bệnh viện kia.
“Mấy người ở lại đây cho tôi, không cho phép bất kì ai đến gần.” Vũ Thư vuốt những sợi tóc trước ngực mình, kiêu ngạo ra lệnh.
Hai người đàn ông cung kính gật đầu, giống như hai vị thần đứng gác hai bên cửa, chặn lại, thuận tiện mở cửa cho Vũ Thư.
Vốn dĩ đang là thời gian nghỉ ngơi, bác sĩ bỗng bất ngờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người yểu điệu bước vào, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa phòng khám cũng bị đóng lại.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không, vẫn chưa đến thời gian khám bệnh, nếu như cô cần thì có thể đợi đến giờ …”
Vũ Thư không để ý đến bác sĩ, đầu tiên là nhìn cách bài trí trong phòng một vòng với vẻ chê bai, sau đó tìm một cái ghế có vẻ sạch, trải mấy tờ giấy lau ra lót bên dưới rồi miễn cưỡng ngồi xuống, lúc này mới nhìn sang bác sĩ.
Dáng vẻ cao cao tại thượng: “Ông chính là Lý Vỹ.”
Từ lúc Vũ Thư bước vào, Lý Vỹ đã nhìn ra được vẻ khinh thường trên mặt cô ta, cho dù đoán được cô ta có thân phận không đơn giản, nhưng là một bác sĩ danh tiếng vang xa, ông ta cũng có kiêu ngạo của bản thân, giọng nói cũng không còn khách khí như lúc đầu nữa: “Bây giờ không phải thời gian khám bệnh, phiền cô ra ngoài cho.”
Vũ Thư vốn không coi ông ta ra gì, gõ gõ mặt bàn, có người bên ngoài mở cửa phòng bệnh, thuộc hạ của Lý Ngao ló đầu vào, cung kính hỏi: “Cô Vũ, cô có gì phân phó?”
Vũ Thư khinh miệt liếc nhìn người một giây trước còn cương trực, một giây sau khi nhìn thấy thuộc hạ của cô liền thay đổi sắc mặt, bác sĩ cao thượng, y đức nổi danh bốn phương cũng chỉ như vậy thôi.
“Bác sĩ Lý, bây giờ có thời gian rảnh rồi chứ?”
Lý Vỹ cảm nhận được sự uy hiếp trắng trợn của người phụ nữ, hai tay siết chặt lại, quay sang nhìn mấy gã đàn ông có vẻ không dễ rây đang đứng ngoài cửa kia, chỉ trong giây lát, ông ta đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, gật đầu.
Vũ Thư cười, vẫy vẫy tay, cửa phòng lại lặng lẽ đóng lại, cô ta thích nói chuyện với những người thông minh, đôi bên không cần lãng phí thời gian.
“Bác sĩ Lý đừng để ý nhé, tôi chỉ muốn hai chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn hơn thôi.” Tuy Vũ Thư miệng nói lời khách sáo, nhưng trên mặt lại không có chút áy náy nào, mà vẫn luôn là vẻ cao cao tại thượng.
Lý Vỹ lạnh lùng hừ một tiếng không khách khí, mỉa mai nói: “Tôi để ý thì có tác dụng sao?”
“Không có.” Vũ Thư cười lẳng lơ: “Bác sĩ Lý là một người thông minh.”
“Thân phận của đối phương là ai cũng không biết, sao gọi là người thông minh được.” Lý Vỹ được Hà Cảnh Quân chi một số tiền lớn mời từ tỉnh khác về để tiếp nhận chức vụ phó viện trưởng của bệnh viện số hai thành phố Cẩm An, vốn không hề biết thân phận của Vũ Thư.
Vũ Thư rút một tờ giấy trên bàn ra, thong dong lau sạch ngón tay vừa chạm vào bàn, tỏ vẻ bình dị dễ gần, nói: “Bác sĩ Lý, gọi tôi là cô Vũ được rồi.”
“Cô Vũ? Cô là con gái của chủ tịch huyện Vũ?” Tuy Lý Vỹ chưa từng gặp Vũ Thư, nhưng có nghe nói về nhà họ Vũ, vẻ mặt bất mãn không vui trước đó lập tức đổi thành khuôn mặt cười kích động, lấy lòng.
Tuy rằng bây giờ ông ta cũng xem như tài giỏi, nhưng không có mối quan hệ, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Vũ, chắc chắn sẽ có lợi cho ông ta.
Vũ Thư dường như rất hài lòng với thái độ này của Lý Vỹ, nói: “Đúng vậy.”
“Không biết cô Vũ đại giá quang lâm có chuyện gì?”
Sau khi biết được thân phận của Vũ Thư, Lý Vỹ càng thêm nghi hoặc, ông đúng là chuyên gia của khoa tim mạch, nhưng nhìn người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt hồng hào, hô hấp khỏe mạnh trước mặt này không có vẻ gì là giống người có vấn đề về tim mạch.
Vũ Thư hơi nhíu mày, vờ như vô ý hỏi: “Nghe nói gần đây ông có tiếp nhận một bệnh nhân quý.”
“Đâu có, đâu có, cô Vũ nói đùa rồi.” Lý Vỹ né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ Thư, dù sao mỗi tháng cũng nhận ba trăm triệu tiền lương của nhà người ta, cũng nên có chút đạo đức.
Hơn nữa ông ta đã kí hợp đồng giữ bí mật, không tiết lộ tin tức với bất cứ người nào khác, cho dù cả với người cần phải kết thân trước mặt này, ông ta cũng không thể làm ảnh hưởng đến uy tín của bản thân.
Vũ Thư hiểu ra, ung dung lấy một tập phiếu nhỏ trong túi ra, cười với Lý Vỹ nói: “Không ngại cho tôi mượn cây bút chứ.”
Lý Vỹ hơi ngẩn ra rồi vội vàng nói: “Không ngại.”
Vũ Thư gật đầu, cũng không nói gì nữa, cầm bút phóng khoáng viết vài con số lên đó rồi đặt trước mặt Lý Vỹ nói: “Bác sĩ Lý không cần khách sao, đây chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi.”
Một, ba, năm, bảy…
Lý Vỹ đếm những số 0 ở phía sau, bị dọa hết hồn, ông trời ơi, đến tận 10 số 0, đúng là gia đình giàu có khác, ra tay hào phóng, chừng này là gần bằng tiền lương cả năm của ông ta rồi.
Trong lòng tuy rất muốn có nhưng ông cũng hiểu không có bữa cơm nào là miễn phí, nên giả vờ không hiểu nói: “Cô Vũ quá khách sáo rồi, vô công không hưởng lộc, một số tiền lớn như vậy, cô cất đi cho, sau này có chuyện gì tôi có thể giúp được thì cô cứ việc nói.”
Lý Vỹ nói xong đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Vũ Thư, ngón tay ông ta vẫn chưa thu về, bỗng cảm thấy trước mặt ngay lập tức xuất hiện một bàn tay trắng nõn mềm mại đặt vào phía bên kia của tờ chi phiếu.
Ông vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Vũ Thư đang cười với mình, trong lòng không kiềm chế được mà hơi hoảng hốt, lắp ba lắp bắp nói: “Cô, cô Vũ, cô, cô có ý gì?”
“Bác sĩ Lý chắc là đã hiểu lầm rồi, chút tâm ý này chỉ là tiền cọc mà thôi.” Ánh mắt Vũ Thư lướt nhanh một tia chán ghét, sao cô ta có thể không nhìn ra được ý tứ của người đàn ông đầu hói gần năm mươi tuổi trước mặt này chứ, nhưng vì chuyện sắp tới, cô ta vẫn phải nhịn lại.
Cũng không nhìn lại bản thân là dạng gì, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ xử lí ông ta.
“Hả?” Chỉ là tiền cọc? Vậy là sau này cũng có…