CHƯƠNG 264 NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
Đan Diễn Vy không hiểu Vu Tư Tư đột nhiên sao lại dùng ánh mắt “Tôi hiểu, tôi đã rõ” nhìn cô, nói đến chuyện đi về, cô phát hiện cũng kéo dài một lúc rồi đó.
Liền vội vàng nói: “Vậy là đã làm phiền rồi, Tư Tư mình phải về sớm, Du Du còn đang đợi mình ở nhà.”
Vu Tư Tư vừa đi theo sau vừa hỏi: “Sao cô không điện thoại cho Du Du biết.”
Đan Diễn Vy bỗng khựng lại một lúc nói: “Tôi quên rồi, lúc về cứ nói rằng tôi đã uống say và ở cùng với cậu.”
“..........” Vu Tư Tư còn nói gì được nữa, đương nhiên phải đồng ý rồi.
_________
Trên tầng hai của ngôi dinh thự Vũ Gia, một dáng người đàn ông gầy gò, trông có phần thô tục đứng bên Vũ Thư nói nhỏ vài câu.
“Ông nói gì! Nói lại thêm một lần nữa.” Lẽ ra cô gái đang rất bình tĩnh, trong phút chốc sắc mặt liền trở nên khó coi.
Người đàn ông nọ không dám giấu diếm, đem toàn bộ sự việc thám thính được tường thuật lại hết: “Cô Vũ, người của chúng ta thật sự nhìn thấy luật sư Lục đi theo con đàn bà Đan Diễn Vy vào khách sạn, ở trong đó cả đêm không ra ngoài, gần đến trưa chỉ có một mình luật sư Lục đi ra mà thôi, sau đó Đan Diễn Vy đi với một cô gái lạ mặt đi ra sau.”
“Không, không thể nào, chắc chắn là các người nhìn lầm người.” Vũ Thư không muốn tin vào sự thật, dáng vẻ giận dữ, đi qua đi lại trong phòng.
Gần đây sau khi xảy ra chuyện của Trương Chính Quan , A Trình đối xử với cô rất lãnh đạm thờ ơ, cô không dám đến làm phiền anh, nhưng đã rất nhiều ngày không gặp rồi, cô thật sự chịu không nổi đi đến tìm anh, nhưng chỉ phí công đến văn phòng.
Trong lòng nảy ra nghi hoặc, cho nên sai người theo dõi, cô cũng biết nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng thật sự không nghĩ ra cách nào khác, cô rất muốn biết rốt cuộc hằng ngày anh đều làm những gì.
Không ngờ lại có được đáp án như vậy, làm sao cô không tức giận được.
“Cô Vũ, chúng tôi thật sự không nhận lầm người.” Gã đàn ông đó lên tiếng thỏ thẻ: “Người trong hình rõ như vậy, làm sao có thể nhận sai được.”
Hơn nữa chúng tôi cũng vất vả cả đêm, không thể nào phạm phải sai lầm như vậy được.
Vũ Thư ánh mắt trở nên tàn độc, làm gã đàn ông cúi đầu không dám lên tiếng.
“Ông còn phát hiện ra điều gì nữa không.” Vũ Thư hiểu rằng gã này không có lí do phải nói dối, nhưng nỗi bực tức trong lòng không cách nào có thể đè nén được, thật không ngờ rằng Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân cấu kết với nhau, lại còn quyến rũ lôi kéo A Trình. Thật là người đàn bà đê tiện.
“Cô gái đó hôm qua hình như uống say rồi, người của chúng tôi chỉ theo luật sư Lục đến Bất Dạ Thành, những chỗ cao cấp như vậy giám sát rất nghiêm ngặt, chúng tôi vì sợ gặp phiền toái nên không dám đi lên đó.” Trên lầu đúng là tiếp đãi toàn nhân vật quan trọng, thân phận như bọn này, thật sự không có tư cách để đi lên, nếu lỡ đắc tội với ai đó, thì đừng mong làm trong nghề này được nữa.
“Cút đi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của các người.” Vũ Thư trong lòng đang bực tức, nhìn thấy gã hèn này lại càng thêm khó chịu, nhưng đang trước mặt người ngoài cô phải ráng giữ hình tượng vốn có của mình.
Gã đàn ông nghe nói sẽ có tiền, cười híp hai con mắt, bị mắng chửi cũng không cảm thấy không vui, tiếp tục cúi người xuống cám ơn: “Cám ơn cô Vũ, vậy tôi về trước, có việc gì cô cứ dặn dò.”
Vũ Thư ừ một tiếng, khinh thường nhìn hắn, hai tay thòng xuống xiết chặt góc áo, tựa như trong tay không phải là mảnh vải, mà là đang xiết lấy Đan Diễn Vy vậy, phải chi có thể xiết chết được cô ta.
Gã kia vừa đi đến trước cửa.
Vũ Thư bật lên một câu: “Nhớ đó, nhớ quản lí miệng ông cho tốt, nếu cho tin tức đồn ra ngoài, ông biết hậu quả sẽ ra sao chứ.”
“Tôi đã rõ, Cô Vũ yên tâm.” Gã hiểu được lời cảnh cáo của Vũ Thư, cất giọng bảo đảm.
“Đi ra đi.” Vũ Thư không nói nhiều nữa.
Gã đàn ông vừa đi khỏi, Vũ Thư không kềm chế nổi sự tức giận của mình trong lòng, giận dữ hất tất cả đồ vật trên bàn xuống dưới đất, tiếng thủy tinh vỡ vang lên inh ỏi.
Vũ Thư hình như vẫn chưa hết tức giận, điên cuồng đem tất cả đồ trong nhà ra đập nát, hình tượng cao ngạo bao lâu nay hầu như đã không còn nữa, lồng lộn lên như con thú bị nhốt trong lồng.
Đôi mắt duyên dáng giờ đây chỉ còn sự tàn độc và hận thù .
Hơi thở hổn hển gấp gáp thể hiện tâm trạng của cô đang chấn động biết dường nào, Đan Diễn Vy, tại sao cô phải chống đối với tôi, tại sao nhất định phải cướp đi người đàn ông của tôi, tôi đối xử với cô quá tốt như vậy, quá tốt!”
Nghĩ đến A Trình và con tiện nhân Đan Diễn Vy ở với nhau trong khách sạn cả một đêm, nhớ lại lần trước cô khoát lên bộ đồ khêu gợi mỏng manh, nhưng cũng không khơi dậy được phản ứng của A Trình, khác biệt như vậy, lòng đố kị dồn lại bóp nghẹn khiến cô không tài nào thở nổi.
Không, cô không bằng lòng chấp nhận sự thật như vậy.
“Đan Diễn Vy, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết, sống không bằng chết!” Vũ Thư lấy bình hoa trên kệ, tức giận đập mạnh xuống đất, lại một món đồ quý giá bị đập bể tan tành.
Lê Tuyết Cầm ở đâu đánh tiếng được, xuất hiện đẩy cửa bước vào nhìn thấy dưới đất toàn là những mảnh vỡ ngổn ngang, rồi nhìn thấy cô con gái trước nay vẫn luôn được sủng ái bây giờ như người điên té ngã dưới đất, trái tim gần như bị bóp nghẹn.
“Tiểu Thư con đang làm gì vậy, lỡ làm bị thương mình thì sao.”
Vũ Thư lơ đễnh nhìn Lê Tyết Cầm đi tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy như có được điểm tựa, nước mắt trào ngược ra, oan ức khôn tả thốt lên: “Mẹ ơi, con khó chịu lắm, mẹ ơi, phải làm sao đây, A Trình không cần con nữa rồi .”
“Chuyện ra sao, Tiểu Thư con khoan khóc, nói cho mẹ nghe, rốt cược đã xảy ra chuyện gì?” Lê Tuyết Cầm đau lòng dìu Vũ Thư đứng lên, Tiểu Thư và Lục Trình Thiên từ đó đến giờ quan hệ rất tốt, sao bây giờ nói không tốt là không tốt.
Vũ Thư rũ rượi để cho Lê Tuyết Cầm dìu đến ghế sofa ngồi, đôi mắt vô hồn trống rỗng, thổn thức kể lể: “Mẹ, cũng tại con tiện nhân đó, là con tiện nhân đó giành mất đi hạnh phúc của con, rõ ràng… A Trình, A Trình hôm qua đã vào khách sạn với con tiện nhân đó.”
Nói đến đây, Vũ Thư lại bật khóc.
“Sao lại như vậy được, sao con nói là tình cảm của hai con rất ổn định, cậu đối xử với con rất tốt kia mà.”Lê Tuyết Cầm sửng sốt thốt lên: “Còn chyện gì nữa, con nói thật cho mẹ nghe sao con lại biết được chuyện như vậy, con và cậu ta như vậy bao lâu rồi.”
Vũ Thư chớp chớp đôi mắt, không dám nhìn thẳng Lê Tyết Cầm, giận dỗi vùng khỏi tay của Lê Tuyết Cầm, chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ không quan tâm con, còn hỏi những chuyện như vậy, rốt cuộc con có phải là con của mẹ không.”
“Con nói gì lạ vậy, con tất nhiên là con gái bảo bối của mẹ rồi, mẹ chắc chắn là quan tâm con mà.” Lê Tyết Cầm vội vàng an ủi cô.
Vũ Thư quay lưng hướng về Lê Tuyết Cầm, ngoài trừ mấy giọt nước mắt trước mặt là thật, hiện giờ trong mắt cô chỉ toàn hận và hận, tuyệt nhiên không còn ý định khóc nữa, nhưng vẫn giả vờ khóc nấc nói: “Mẹ, tình cảm của con và A Trình đáng lẽ là rất tốt, nhưng từ khi có con tiện nhân đó xen vào phá hoại, A Trình sẽ không thay đổi như vậy, tất cả lỗi đều là do con tiện nhân đó hết.”