CHƯƠNG 85: THỬ THÁCH THỨ HAI
Cả người Đan Diễn Vy nhảy khỏi sofa, đến cả giọng nói cũng có chút thay đổi: "Lục Trình Thiên anh đùa cái gì thế, tôi đến văn phòng luật sư của anh làm việc, nếu Vũ Thư mà biết, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào."
Người đàn ông này nhất định là điên rồi.
"Đây không phải là đề nghị của cô ta."
Lục Trình Thiên trả lời một cách tự nhiên, dáng người cao lớn, đứng thẳng bên cửa sổ sát đất, đôi mắt trầm tĩnh mang theo nụ cười nhạt.
Thư ký Lân Hoàng cảm thấy chính mình nhất định chưa tỉnh ngủ, nếu không anh ta làm sao lại hoa mắt đến độ nhìn thấy Lục đại nhân của chúng ta đang cười chứ? Một ánh mắt sắc lạnh quét tới.
Lân Hoàng ngược lại cảm thấy vô cùng bình thường, tốc độ cực nhanh đặt văn kiện trong tay lên bàn làm việc của anh, động tác dứt khoát, nhanh chóng lui ra ngoài.
Đột nhiên có người đối tốt với bạn, bạn lại cảm thấy sợ hãi bất an, nếu mãi lạnh lùng, khó chịu, ngược lại bạn sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái.
Con người a~, quả nhiên là luôn luôn tự ti.
Đan Diễn Vy sốt ruột ở trong phòng khách đi tới đi lui, mặc dù Lục Trình Thiên nói không sai, nhưng Vũ Thư có thể chỉ là lịch sự, nếu để cho Vũ Thư biết, quan hệ giữa cô và Lục Trình Thiên.
Đến lúc đó cô còn có thể ở lại văn phòng sao? Hoặc là sẽ lập tức biến thành người bị mọi người trách cứ.
Cô không muốn trở thành như vậy, nếu như rời đi cũng muốn rời đi mà không mang tội trên lưng.
"Không được, tôi đã đồng ý với Tư Tư sẽ đến làm viêc ở văn phòng của anh Vũ Hào rồi."
Anh Vũ Hào.
Ý cười trong mắt Lục Trình Thiên bởi vì tiếng gọi thân mật này của Đan Diễn Vy, từ từ trở nên lạnh hơn, u tối hơn, đến cả giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Đừng quên, em còn nợ tôi hai điều kiện."
"Cho nên đến chỗ anh làm việc, có thể xóa bỏ một điều kiện." Đan Diễn Vy bắt được trọng điểm, mấy ngày nay cô đều thấp thỏm ngủ không yên, một phần cũng vì nguyên nhân này.
Hai điều kiện có vẻ rất ít, nhưng Lục Trình Thiên lại chậm chạp không đưa ra, chờ đến nỗi cô sớm chán nản uất ức, nhưng lại không dám hỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, Lục Trình Thiên tự mình đưa ra.
Lục Trình Thiên không nhẹ không nặng ừ một tiếng coi như là trả lời.
"Anh trước hết đợi một lát, tôi suy nghĩ một chút a~, tôi trước tiên nghĩ đã." Đan Diễn Vy tự nói chính mình không được bồng bột, nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận, vẫn còn một khoảng thời gian từ nay đến lúc Du Du làm phẫu thuật.
Thời gian không lâu cô cũng phải tìm một công việc, chi phiếu của Lục Trình Thiên cũng không thể đổi thành tiền mặt. Vẫn cần tiền để hàng ngày duy trì thuốc trợ tim cho Du Du.
Cô không thể không hỏi một câu: "Lương làm trợ lý thư kí cho anh là bao nhiêu?"
"…" Lục Trình Thiên cảm giác đỉnh đầu rơi xuống một hàng hắc tuyến: "So với lương chủ cửa hàng của em, chỉ nhiều chứ không ít hơn."
"Làm sao có thể chứ!!" Đan Diễn Vy cảm thấy không thể tin được, không có lý nào mức lương của một trợ lý thư kí lại cao hơn mức lương chủ cửa hàng cao cấp của cô ấy được.
"Đến rồi em sẽ hiểu." Mức lương này không hề dễ cầm như vậy, Lục Trình Thiên đem những lời còn lại nuốt xuống.
Bị điều kiện tốt như vậy hấp dẫn, bị sự tấn công của tiền bạc, chắc chắn không người nào dám từ chối. Lý trí còn sót lại của Đan Diễn Vy mách bảo cô, nhất định có điều gì đó mà cô không nhận thấy.
Cẩn thận chứng thực với người đàn ông phía bên kia đầu điện thoại: "Vì sao anh muốn em đến chỗ anh làm việc?"
Đây mới là chỗ cô không thể nào lý giải nổi, không có lý nào hiệp hội luật sư của anh lại tuyển không nổi một trợ lý chuyên nghiệp cơ chứ.
Lục Trình Thiên dường như đã mất hết sự kiên nhẫn: "Nếu em còn hỏi thêm một câu nữa, đề nghị hủy bỏ, em có thể tiếp tục chờ."
"Được được, em không hỏi nữa, em đồng ý, ngày mai em lập tức đi báo cáo." Trước khi Đan Diễn Vy cúp điện thoại của Lục Trình Thiên, cô đưa ra yêu cầu cuối cùng.
"Cái đó Lục Trình Thiên em đến chỗ anh làm việc, có thể làm như không quen biết em được hay không?"
Cô không muốn để cho người khác cảm thấy mình dựa vào quan hệ mà được nhận.
Lục Trình Thiên hừ lạnh một cúp điện thoại.
Cho nên anh đồng ý rồi?
Đan Diễn Vy nắm chặt điện thoại, cảm giác như hai chân đang bước trên bông, có chút không chân thực. Cô cảm thấy cái này chính là đang đem mình bán cho Lục Trình Thiên vậy.
Mỗi ngày sau này, đều có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn trong trẻo như thế, nghĩ như vậy, tim không khỏi điên cuồng đập loạn xạ.
"Đan Diễn Vy, tại sao mày lại có thể có loại suy nghĩ này, mau tỉnh táo lại." Đan Diễn Vy cố gắng dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng, không ổn định vò đầu bứt tai.
Hiện tại cô cần một người giúp cô phân tích tính khả thi của việc này.
Đan Diễn Vy dứt khoát gọi một cuộc điện thoại cho Vu Tư Tư.
"Chuyện gì, nói." Vu Tư Tư nói bằng giọng nói sặc mùi thuốc súng.
"Tư Tư, cậu đang bận à?" Đan Diễn Vy cảm giác cuộc điện thoại này mình gọi tới rất không đúng lúc.
Vu Tư Tư nghe được là giọng nói của Đan Diễn Vy, giọng chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn thô lỗ nói: "Bận cái lông gà, tìm tớ có chuyện gì."
"Cũng không có gì..." Lời nói đến cửa miệng rồi, Đan Diễn Vy lại có chút do dự.
"Không có gì mà cậu lại gọi điện thoại cho tớ, nói đi, tớ có thời gian." Nghe giọng nói Đan Diễn Vy ấp a ấp úng, Vu Tư Tư lập tức trở nên nghiêm túc và hứng thú.
Cô ấy vô số lần muốn tán dương sự nhạy bén khác người của mình, ai ya~, mùi vị tình yêu nồng nàn này là chuyện gì đây.
Khiến cho cô ấy, một con người độc thân suốt hai mươi tám năm cảm thấy một luồng ác ý sâu sa.
"Cái đó, Đường Kỳ Dũng còn ở đó hay không?" Đan Diễn Vy phải dò hỏi một chút về người đồng minh của người nào đó ở bên cạnh hay không.
"Anh ta hả, sớm đi rồi, nói đi nói đi." Vu Tư Tư ngược lại bắt đầu thúc giục Đan Diễn Vy, một chút xíu tâm tình khó chịu vì Đường Kỳ Dũng cũng biến mất.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn sử dụng mười cách tra tấn tàn khốc nhất của nhà Thanh, tra hỏi nguyên nhân Đan Diễn Vy ấp a ấp úng.
"Cũng không có gì, chính là vừa nãy Lục Trình Thiên gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ ngày mai đến chỗ anh ta làm việc, cậu nói xem có buồn cười hay không a~."
Đan Diễn Vy vừa nói, chính mình cũng tự cười khan hai tiếng.
"Con mẹ nó, Lục Trình Thiên thật sự nói với cậu như vậy." Vu Tư Tư vốn là lười biếng dựa vào ghế sofa, bởi vì những lời này của Đan Diễn Vy, cọ nhẹ một chút lại ngồi dậy.
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ có đúng hay không." Đan Diễn Vy giống như là tìm được đồng minh.
"Cái này nói như thế nào đây a~, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng vì sao lại cảm thấy Lục Trình Thiên đang ghen vậy chứ." Vu Tư Tư thay Đan Diễn Vy phân tích một chút.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lục Trình Thiên nghe thấy Vy Vy nói phải đến chỗ anh trai của cô làm việc, mặc dù không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt ấy chợt lóe lên chút âm u, cô thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Ho khan một cái, được rồi, cô cũng không xác định chính mình có nhìn lầm hay không, có điều thông qua những lời Vy Vy vừa nói, cái ánh mắt kia liền có thể lý giải được.
"Không thể nào, anh ta làm sao có thể ghen, tớ thà tình nguyện tin tưởng ngày mai mặt trời mọc từ phía tây còn hơn." Đan Diễn Vy không chút nghĩ ngợi phủ định kết luận này.
"Vậy cậu giải thích như thế nào việc Lục Trình Thiên bảo cậu tới chỗ anh ta làm việc." Vu Tư Tư bỗng nhiên đối với sự nhận biết của bản thân có chút nghi ngờ.
Có lẽ Lục Trình Thiên không phải không có tình cảm với Vy Vy, nhưng tại sao anh ta lại chấp nhận lời tỏ tình của Vũ Thư.
Chẳng lẽ Lục Trình Thiên tên khốn kia muốn một chân đạp hai thuyền, mẹ kiếp, chỉ còn lại khả năng này thôi.
"Vy Vy cậu ngàn vạn lần không được đáp ứng lời của tên khốn nạn đó, anh ta chính là đứng núi này trông núi nọ, cái thứ rác rưởi đó, ngày mai tớ đi tìm anh ta tính sổ." Vu Tư Tư nổi giận.
Lục Trình Thiên vô cớ bị mắng, ngồi trên ghế làm việc hắt hơi một cái, nhíu mày, tiếp tục bận rộn với văn kiện trên tay.