Cần Hi nhìn vào số điện thoại đang gọi đến, sắc mặt bỗng trầm xuống, rồi lại ấm áp nhìn Lam Hân, "Lam Lam, anh đi nghe điện thoại, sẽ nhanh trở lại."
Lam Hân cười rồi gật gật đầu: "mau đi đi!"
Cẩn Hi đứng lên, bóng dáng thon dài của anh phủ dưới ánh nắng, nhường như toát ra vẻ đẹp anh tuấn rạng rỡ dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời.
Ra khỏi cửa, Cẩn Hi mới bắt máy: “A lô!”. Giọng điệu bình thường bỗng trầm đi rất nhiều.
"Lạc tổng, có người đang điều tra cô Lam!"
Chỉ một câu nói đó đã khiến cho sắc mặt của Cẩn Hi trong khoảnh khắc liền trở nên u ám.
"Là ai?"
"tạm thời vẫn chưa biết, phía chúng tôi cũng đang rà soát, khi nào tìm ra sẽ báo ngay cho Lạc tổng”.
Cẩn Hi trầm lặng, lạnh lùng với giọng nói đầy bất ngờ: “Hãy xóa đi tất cả dấu vết của cô Lam, đừng để lại một chút dấu vết nào cả, nơi cô ấy từng sống trước đây, ngôi trường mà khi còn nhỏ đã đi học, xóa hết những dấu vết đó đi, tuyệt đối đừng để ai có thể tìm ra thân phận trước đây của cô ấy”. Cẩn Hi dặn dò xong, liền vội vàng tắt máy.
Anh quay đầu, nhìn vào người đang ngồi ở của sổ, đối diện với cô gái đang nhìn anh cười, vẻ mặt u ám lúc nãy bỗng trở nên ấm áp.
Lam Lam, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu. Không ai có thể cướp được em!
Đây là, người mà anh đã từng gặp, người khiến anh si mê tận xương tủy, cô tuy không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng trong lòng anh lại là người phụ nữ xinh đẹp và giỏi nhất trên thế giới này.
Nụ cười của cô, luôn trong sáng và thuần khiết như vậy, mọi thứ của cô, đều phát sáng và khiến người ta si mê.
Khi làm việc nghiêm túc, nhất cử nhất động đều mang lại cảm giác vô cùng thoải mái cho người khác.
Chỉ cần có cô, là có cả thế giới rồi!
Trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm của anh, dần lộ ra nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng cười với Lam Hân rồi đi về phía cô.
Lam Hân thu lại ánh nhìn, cùng lúc nhìn Cẩn Hi đang đi về phía mình.
Âu Cảnh Nghiêu cũng đầy cửa đi vào.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lam Hân, bỗng nhiên hiểu ra mục đích mà Lục Hạo Thành muốn đến đây.
Thì ra Lam Hân ở đây.
Anh ngước mắt, nhìn vị trí xung quanh một lượt, tất cả chỗ ngồi đều có màn hình ngăn cách.
Phía bên cạnh Lam Hân, còn có một cái ghế nữa.
Âu Cảnh Nghiêu từ từ cong môi, chậm chạp bước qua đó.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, phía Lam Hân, không nhìn thấy anh ta.
Sau khi ngồi xuống, anh ta liền lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đang ngồi trên xe taxi, nhìn vào wechat một lượt, dưới ánh mắt quẹt qua một ánh mắt tà mị mị hoặc.
Quả nhiên là họ ở đó!
Nếu đã là mẹ của con tôi, thì phải có dáng vẻ của người làm mẹ.
Sau này người đàn ông ngồi đối diện với cô, chỉ có Lục Hạo Thành tôi đây thôi!
Trong lòng Lục Hạo Thành không kìm được những suy nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên, anh có ý định muốn lấy một người phụ nữ và cũng bởi vì, người phụ nữ đó là Lam Lam.
Lục Hạo Thành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh hoàng hôn màu cam đang phủ lên trên người anh.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại càng khó thấy vẻ ôn nhu tuấn diễm, thiếu đi vài phần lạnh lùng ngày thường, khuôn miệng gợi cảm cong lên, càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
Nhà hàng!
Cần Hi gởi một phần tài liệu cho Lam Hân, nói: "Lam Lam, em xem, đây là cổ phần mà anh đã mua giúp em, mặc dù không nhiều, nhưng mà chúng ta có thể từ từ, Khương gia dưới sự điều hành của Khương Trí Viễn đã thua lỗ rất nhiều, sau này còn có cơ hội."
Lam Hân cầm lấy tập văn kiện, nhìn một cái rồi cười nụ cười cảm kích, "Cẩn Hi, những năm qua, may mà có anh."
"Đồ ngốc! Em đang nói gì thế? Em là đang dựa vào sự nỗ lực của bản thân, suốt bảy năm qua, em vẫn không ngừng cố gắng, còn anh! cứ nhìn em đi từng bước từng bước một." Giọng nói của Cẩn Hi có chút quở trách nhìn cô.
Xem cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter