Xem ra, anh ấy đợi Lam Hân nhiều năm như vậy, thật sự là vô ích.
“Ha ha, tôi cho rằng, tôi sẽ uông được rượu mừng của hai người? Khi tôi ra nước ngoài, tôi đã nói chuyện với cha mẹ anh ây vê chuyện của hai người, nhưng cha mẹ họ nhìn thấy CÔ trong video thì rất thích cô, biết rang cô đã thay đồi con trai của họ, họ đã cảm ơn cô từ tận đáy lòng, càng không để ý cô có ba đứa con.
Văn Kỳ giọng nói có chút âm dương quái khí, Lam Hân chưa bao giờ biệt chuyện này, đây là lần đầu tiền có người ở trước mặt cô nói như vậy.
Cho dù là Nghiên Nghiên, cũng chưa bao giờ cho cô một ám chỉ như vậy.
Bởi vì, cô và Cần Hi, cho tới bây giờ đều là không có khả năng.
Lam Hân nhớ tới chuyện xảy ra bốn năm trước, cũng chính là một tuần trước khi Văn Kỳ rời đi.
Và cô ta vừa đề cập đến những gì đã xảy ra bôn năm trước đây.
“Năm đó, sau khi cãi nhau với Cần Hi mới rời đi sao?” Giọng điệu Lam Hân trầm thấp hỏi.
“Ừm! Tôi đã có một cuộc cãi vã lớn với anh ấy đêm đó. “Văn Kỳ nhìn Lam Hân, ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng vào cô, đó là bởi vì anh, lần đầu tiền anh ấy ra tay đánh cô ta.
“Cho nên…” Lam Hân muôn nói lại thôi, quên đi, chuyện tình cảm đã qua bốn năm, cô cũng không cân phải so đo, đáy lòng đã sớm có đáp án, cô biết chân tướng thường tàn khốc hơn một chút.
Dưới ánh đèn huy hoàng, Lam Hân hơi cúi đầu, bên cạnh ánh đèn, so với trước kia đều trầm xuống.
Lục Hạo Thành nhìn không khí có chút không đúng, giữa hai người họ từng xảy ra chuyện gì sao?
“Vợ.” Lục Hạo Thành thấp giọng gọi một tiếng bên tai cô.
Trùng hợp lúc này, âm nhạc trên quảng trường nhảy múa đến phần cao giọng, Lam Hân cũng không nghe được, mà đắm chìm trong thê giới của mình.
“Mẹ.” Lam Tử Nhiên lón tiếng hô một tiếng, Lam Hân mới lấy lại tinh thần.
Cô ngước mắt lên, nhìn Văn Kỳ, “cô tới Giang thành, liên lạc với Cân Hi chưa? “
“Ha ha…” Văn Kỳ tự giễu cười, “Chỉ sợ cả đời này anh ây cũng không muôn gặp tôi. “
Lam Hân: “Tại sao lại nói vậy? “
Ánh mắt Văn Kỳ thâm thúy nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia đau đón, “Bởi vì, tôi làm chuyện khiến anh ấy không thể tha thứ. ° Tay Lam Hân đột nhiên siết chặt, ánh mắt sâu thắm mà thâm trầm, trong con ngươi trong suốt nhiễm hào quang hồn tạp.
Lục Hạo Thành chú ý tới tâm tình của cô thay đổi, trong lòng căng thẳng, bây giờ đáy lòng cô rât khó chịu.
Cố An An đả kích cô, đã khiến cô cả ngày buôn bực không vui.
Lục Hạo Thành, cái tên rất quen thuộc. “Khóe môi Văn Kỳ khẽ nhéch lên.
Lục Hạo Thành trầm mặt: “Có việc nhanh nói. “
Văn Kỳ cười cười, lại cúi đầu nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Hân, cô làm sao Vậy, sao lại ngôi trên xe lăn? “
Lam Hân thản nhiên cười: “Xảy ra chuyện, không nghiêm trọng. “
“Vậy tôi không lo lắng nữa, chúc cô sớm bình phục.” Ánh mắt Văn Kỳ cúi đầu nhìn hai chân cô.
“Không cần lo lắng.” Lam Hân nói.
“Lam Hân, Cần Hi anh ấy ở đâu?”
Văn Kỳ đột nhiên trầm giọng hỏi.
. Lam Hân: “cô có thể gọi cho anh ấy.”
Văn Kỳ do dự một lúc lại nói: “Tôi…
Không có số điện thoại của anh ấy. “