Bờ biển lớn vào ban đêm vẫn khá lạnh, đêm qua anh ta vẫn luôn cuộn tròn ở đây, đúng là muốn lấy mạng người mà Hiện tại di động lại không có điện, lại càng khiến trong lòng anh ta tràn ngập sợ hãi.
Ninh Thành Công đang muốn đi tìm chút nước để uống, mới vừa đi vài bước, hai bóng đen từ sau tảng đá lao ra, đè anh ta xuống đất…
“Cảnh sát đây, đừng nhúc nhích.”
Một viên cảnh sát trung niên giận dữ hét lớn.
Trong khoảng thời gian này đề bắt được Ninh Thành Công, bọn họ đã hao phí. rất nhiều thời gian cùng sức lực.
Mà Ninh Thành Công này cực kỳ giảo hoạt, suốt cả đoạn đường đuổi tới đây, anh ta trốn đông trốn tây, nếu không phải anh ta vừa gọi một cuộc điện thoại, bọn họ nhất thời khả năng còn chưa tóm được anh ta đâu.
” ” Ninh Thành Công phẫn nộ giãy dụa..
Nhưng dù sức lực anh ta có lớn đến mây, cũng không so được với máy tay cảnh sát lực lưỡng được, cuối củng vẫn bị người ta mang đi.
sieoslit1-RTC Sáng sớm hôm sau.
Cô An An đã xin nghỉ việc ở công ty trong vài ngày, mang theo Hứa Cảnh Hòa cùng một nhóm cổ đông và trợ lý mà cô ta thu mua được ở tập. đoàn Có Thị, cùng nhau tiền vào văn phòng làm việc của Cố Ức Lâm.
Có Ức Lâm vừa mới đi ra sau cuộc họp, Cố Tích Hồng, Lâm Mộng Nghi cũng có mặt ở đó.
Bọn họ vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát, Ninh Thành Công đã bị tóm lại rồi.
Một nhà ba người đang chuẩn bị qua nhà tạm giam thăm Ức Sầm.
Đột nhiên nhìn thấy Cố An An lại mang theo nhiều cổ đông như vậy xông tới, Cố Ức Lâm biết rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi lại không hiều ra sao.
“An An, sao con lại tới đây, còn mang theo cổ đông của công ty nữa?”
Có Tích Hồng nhíu mày nhìn người phụ nữ ăn mặt đẹp đế trước mặt này, hôm nay. cô ta khác hẳn với dáng vẻ ngày xưa, mặc đẹp đẽ quý giá, cả người toát lên vẻ sang trọng quý phái, SO với ngày xưa thì tự tin hơn rât nhiều.
Ánh mắt đầu tiên của Cố An An dừng trên khuôn mặt trầm ổn của anh hai, sau đó mới cười cười chậm rãi chuyển qua gương mặt từ ái kia của Cô Tích Hồng, cười với vẻ mặt đắc ý ngạo mạn, “Cha, con hiện tại là cỗ đồng lớn nhất của Có Thị, cha nghĩ xem con tới nơi này đề làm gì đây?”
Khuôn mặt hiền lành của Có Tích Hồng đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén. nhìn qua đám cổ đông cùng Cố An An.
Tiết Cá cao cổ đông mang vẻ mặt hỗ then cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt sắc bén kia của Có Tích Hồng.
Cố Tích Hồng hơi hơi nhíu mi, sao bọn họ lại có thê cùng đi theo một con bé mới tí tuổi đầu đề gây chuyện được chứ?
Lâm Mộng Nghỉ cũng rật sửng sốt, lập tức giận dữ nói: “Cố An An, cô đúng là con sói mắt trắng, rốt cuộc cũng giấu đầu lòi đuôi, lòi cái đuôi hồ ly tỉnh ra rồi, đem anh cả cô đưa vào nhà giam, nhịn lâu như vậy cũng thật là vật vả cho cô quá.”
Lâm Mộng Nghi dùng giọng điệu chanh chua chanh chua, vẻ âm trầm và lạnh lùng của bà lúc này đã bùng phát ra hết.
Cố An An nhìn thoáng qua Hứa Cảnh Hòa ở phía sau rôi nói: “Cảnh Hòa, trước tiên anh cứ dẫn mọi người vào phòng họp chờ một chút đi, em ở đây trao đôi xong với cha mẹ rồi sẽ qua GIÓ f5 “Được!”
Hứa Cảnh Hòa nheo mắt nhìn thoáng qua Lâm Mộng Nghi, xoay người tiếp đón đám người kia rời đi.
Có Ức Lâm nhìn về phía Hứa Cảnh Hòa, ánh mắt chọt trở nên âm trầm đáng SỢ, đáy, mắt quay cuồng nội lên bão táp, lại cô găng chịu đựng tất cả phẫn nộ.