Sau khi chuyện thiết kế cho cô Hạ Thù hoàn thành xong, xong phần tác phẩm thiết kế cho mùa đông là cô có thể chuẩn bị .
Lý Nghệ Na cười gật gật đầu, nhìn thấy khuôn mặt Lam Hân hiện tại đong đầy hạnh phúc, bà liền càng yên tâm , Lam Lam như vậy, sẽ càng thêm có gắng .
“Vâng! Trên mạng cũng có thể tra được rất nhiều tư liệu, tóm lại có sự chuẩn bị tốt chính là cơ hội tốt.”
“Bác, cháu sẽ có chuẩn bị .”
Cô cũng muốn được tỏa sáng trong lĩnh vực thời trang, trở thành nữ hoàng thiết kế mới của ngành này.
“Ừ! Lấy năng lực của cháu, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ .”
Bà cũng sẽ chờ ngày nào đó, nhìn thấy Lam Lam nhà mình đi đến vinh quang.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành ngồi tầm nửa giờ, hai người mới đứng dậy rời đi.
Ra khỏi căn nhà của Lý Nghệ Na, phía bờ sông có chút lạnh, Lục Hạo Thành nắm tay cô bỏ vào túi áo khoác của mình.
Lam Hân hạnh phúc cười cười, “Lục Hạo Thành, mùa đông năm nay, em có thể cảm thấy ấm áp rồi.”
Lục Hạo Thành dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, thấy cô cười với vẻ mặt hạnh phúc, anh vô cùng thỏa mãn: “Lam Lam, bởi vì đã có anh.”
“Vâng!”
Lam Hân cũng không phủ nhận, thời tiết lạnh như vậy , được ở cạnh anh, hơi ấm trên người anh khiến cô không còn cảm nhận được giá lạnh Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã quen với việc có anh bên cạnh.
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt cưng chiều “Lam Lam, anh có em bên cạnh, cũng cảm giác rất ấm áp, ác mộng cũng sẽ không thấy nữa, cũng không còn cô đơn , hiện tại mỗi ngày anh đều cảm giác thật hạnh phúc.
Mỗi khi nhìn thấy em, anh đều muốn ôm em vào lòng, chính là kiểu vòng tay từ sau qua ôm trọn em vào lòng.”
Lam Hân nhướng mi, mỉm cười nhìn qua ông xã nhà mình “Lục Hạo Thành, hiện tại không phải mỗi ngày anh đều làm như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Lục Hạo Thành không ngừng gật gật đầu, cười có chút khoái chí, cô gái nhỏ nhà mình vẫn luôn biết rõ anh rất yêu CÓ “Lam Lam, tim anh giống như viên kẹo hồ lô (quả táo gai bọc đường), ngọt ngào cũng dành cho em, chua chua cũng dành cho em.
Lam Lam, anh có thể hôn em không?”
Anh dừng bước, đứng đối mặt trực tiếp với cô Đôi mắt như sao trời của Lam Hân léo lên tia sáng, ý cười từ sâu trong lòng toát ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Hạo Thành , cô chậm rãi lắc đầu: “Không thẻ.”
Lục Hạo Thành: “…… ” Cô vừa rồi rất rung động, là anh nhìn lầm rồi sao?
“Cai Eam.. 4. ” Lục Hạo Thành nói chưa có nói xong, Lam Hân rất nhanh đã kiễng mũi chân, chậm rãi hôn lên môi anh.
Nếu trước đó tất cả đều là do Lục Hạo Thành chủ động , như vậy lúc này đây, cô cũng sẽ chủ động một lần, để khiến anh vui vẻ như lòng nở hoa.
Cô biết, kể từ khi cô biến mắt khỏi cuộc sống của anh mười mấy năm trước, mỗi bước đi của anh đều là để đến gần cô hơn.
Cơ thể Lục Hạo Thành đột nhiên chấn động, đáy mắt lóe lên tia kinh hỉ (kinh ngạc cùng vui sướng).
CÓ Ho cuối cùng cũng đã chủ động một lần.
Anh hơi cúi đầu, thân hình cao lớn hơi chuyển động, nghĩ muốn tiếp tục, nhưng Lam Hân lại nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, đáy mắt kéo lên một tia giảo hoạt, ôn nhu nói: “Về nhà đi!”
Lục Hạo Thành: “…… ” Anh còn chưa ném được vị ngon ngọt đâu?
Anh không muốn đi, đứng ở tại chỗ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa rồi vừa được cô hôn lên, nơi đó vẫn còn sót lại chút hơi ám của cô, lặng lẽ nhìn cô.
Lam Hân vừa thấy vẻ mặt này của anh, ánh mắt mỉm cười, trong khoảng thời gian này tới nay, ít nhiều cũng đã hiểu rõ anh hơn, hiện tại anh tủi thân như đứa trẻ không được cho kẹo ăn vậy.
“Không đi sao?”
Cô cười hỏi.