**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Bà ta khoanh tay, bước về phía số pha rồi ngồi xuống.
Miệng lẩm bẩm: "Cái gì vậy?" Người phụ nữ Lâm Mộng Nghi này, cho tới bây giờ đều khinh thường bà ta, ánh mắt khinh thường kia thật khiến lòng người giận sôi. Tần Ninh Trăn ôm trán đau đầu nghĩ, Cổ An An ngu xuẩn kia, có tâm không có não, không suy tính kỹ càng mọi việc khi làm.
Một lần đều bị nắm nhược điểm, thật sự xấu hổ.
Hơn nữa, người như vậy lại là con dâu bà ta,Tần Ninh Trăn có chút mỏi mệt đứng dậy, muốn lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi.
Vừa mới đứng dậy, di động liền vang lên, là số lạ, bà ta nhíu mày do dự một chút, vẫn nghe điện thoại. "Alo!" "Ạ trần, tôi đã trở về." Đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe
Tần Ninh Trăn ngẩn ra, cả người giống như bị sét đánh, thân thể run rẩy kịch liệt, cặp mắt đầy tính toán kia giờ còn có nước mắt, điện thoại cũng rơi trên sô pha.
Bà ta ngần người ngã ngồi trên sô pha.
Mà qua điện thoại, giọng nói người đàn ông vẫn vang lên: "A Trăn, là tôi, là tôi đây, tôi đã trở về."
Tần Ninh Trăn nghe được giọng nói quen thuộc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt đau đớn, không có động tác gì.
Cuối cùng, di động tắt máy, ánh mắt Tần Ninh Trăn vẫn dại ra nhìn vào màn hình đen, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Nhà họ Cổ.
Cổ An An vừa trở về đã ngồi vào phòng, khóa trái cửa.
Căn phòng rộng rãi, trang trí sang trọng chứng tỏ Cố An An ở nhà họ Cô vẫn được hưởng thụ đãi ngộ như công chúa.
Đèn trong phòng có chút tối, Cổ An An chỉ mở đèn ngủ, hai tay ôm gối, lẳng lặng ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô ta rất mệt mỏi nhưng không muốn nằm xuống nghỉ ngơi, ánh mắt âm u nhìn chăm chiếc chăn bông màu bè, mãi đến khi mắt trở nên đau nhức, mới chớp chớp măt.
Cô ta nên làm gì bây giờ?Mọi chuyện bại lộ, nhà họ Lục đều đã biết.
Cô ta không thể không có Lục Hạo Khải, hy vọng duy nhất hiện tại chính là Lục Hạo Khải, nhưng cô ta thể quái nào biết được, mình đã mang thai chứ?
Hiện tại ầm ĩ khiến tất cả mọi người đều biết, mặt mũi cô ta để đầu được chứ?
Cổ An An cầm lên di động, gọi điện cho Lục Hạo Khải. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của phụ nữ, Cố An An lập tức hiểu Lục Hạo Khải đã đi đâu.
Cho dù trong lòng tức giận, cô ta vẫn tỏ ra dịu dàng nói: "Hạo Khải, anh ở đâu?”
Di động lại truyền đến giọng nói lạnh như băng, châm chọc đùa cợt: Cô An An, giờ có còn học cách hoi hanh tung của tôi à, cô không cần phải quan tâm tôi đang ở đầu? Tự lo cho bản thân mình đi, sau đó còn phải nghĩ xem chuyện ngày mai nên làm như thế nào? Nhớ kỹ, cổ phiếu công ty nhà họ Lục, tuyệt đối không thể rớt giá, nếu không, hôn ước liền hủy bỏ."
Lục Hạo Khải nói xong, vô tình cúp điện thoại. "A. ." Cố An An tức giận hét lên, ném điện thoại một cách thô bạo.
Cạnh giường đặt một tấm thảm lông, di động bị rơi xuống, cũng không đến nỗi bị hỏng, lăn vài vòng trên mặt đất rồi văng vào góc tường. "Lục Hạo Khải." Cô ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên
Lục Hạo Khải .
Tên khốn kiếp này, cô ta hiện tại đã thành cái dạng này, hắn vẫn chạy đi phụ nữ khác.
Loại đàn ông này, nhất định là không có trái tim, Cố An An tức giận, nước mắt không chế không được chảy ra.
Cổ An An nhanh chóng lau nước mắt, liếc nhìn về phía cửa, ánh mắt u ám, cố gắng sắp xếp lại tâm trạng, sau đó mang giày đi ra mở cửa
Lâm Mộng Nghi bưng một chén tổ yến, nhìn thoáng qua cô, nói: "Giờ này còn muốn làm Tiểu Nguyệt tử sao, khóc lóc cái gì? Khóc không tốt cho thân thể."
Bà ta nói xong, liền bưng tổ yến đi vào, Cổ An An củi đầu, không nói gì, chỉ đi theo.
Lâm Mông Nghi đem tổ yến đặt trên bàn thủy tinh, nhìn Cổ An An thật sâu, thấy cô ta khóc, liền thở dài nói: "Nếu mọi chuyện đều đã xảy ra, con hãy ra mặt thừa nhận sai lâm, Lục Hạo, Thành cùng, Lam Hân cung sẽ không làm tới cùng. Mất mặt thì mất mặt, còn hơn cố đấm ăn xôi, chuyện này vốn là con làm sai ."
Cổ An An khẽ gật đầu, nức nở nói: "Mẹ, con biết !" "Được!" Lâm Mộng Nghi đỡ cô ta ngồi xuống, ánh mắt nghiêm túc hỏi: "An An, mẹ không biết trong lòng con nghĩ như thế nào. Người như Lục Hạo Khải, con gả cho hãn, ngày sau cũng không khá hơn. Mẹ hỏi còn lần nữa, thật sự phải gả cho hắn sao?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cổ An An hơi sửng sốt, nhìn qua bà ta, cười khổ hỏi: "Mẹ, bây giờ con còn có lựa chọn nào khác sao?"
Lâm Mộng Nghị nhưởng mày, nói lời thấm thía: "An An, mẹ mang con về nuôi, không phải vì để gả con đi như vậy, mẹ đã nuôi lớn con, đã nghĩ sau này sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc, mà không phải gả cho loại người ong bướm như Lục Hạo Khải. Nhà họ Cố chúng ta, không hợp tác với Nhà họ Lục, cũng sẽ không có nhiều tổn thất. Nhưng mà An An, nếu con tùy tiện gả đi, chính là chuyện cả đời, thanh xuân tươi đẹp chẳng lẽ muốn ở cùng hạng người như Lục Hạo Khải sao?"
Bà ta vẫn không đồng ý chuyện hôn nhân này, cho dù không phải con ruột mình, nhưng vẫn là đứa nhỏ mình nuôi lớn, nhìn thấy tương lai nó không tốt, trong lòng bà ta cũng không chịu nổi.
Cố An An biết mẹ thực sự suy nghĩ cho mình, trong lòng rất vui vẻ.
Cô ta mỉm cười: "Mẹ, chuyện này, con sẽ cân nhắc " "Được!" Lâm Mộng Nghi gật đầu, nói: "Nào, An An, ăn tố yến đi, hiện tại con cần chăm sóc thân thể thật tốt." Cổ An An ôn nhu cười, "Cám ơn mẹl"
Lâm Mộng Nghi cười cười, không nói gì.
Mặt khác, trong thư phòng.
Cổ Tích Hồng trở về đã đi thẳng vào thư phòng, không thấy ra ngoài.
Cổ Ức Lâm đi vào, chỉ thấy cha mình đang mìm cười, ngồi trên bàn làm việc lật xem từng cuốn album ảnh.
Anh bước vào, đóng cửa lại,
Có Tích Hồng cũng không có ngằng đầu, ánh mắt vẫn nơi vào từng trang ảnh.
Cổ Ức Lâm cười nói: "Cha, lần nào cũng thấy cha nghiêm túc như vậy."
Cổ Tích Hồng lúc này mới nâng mắt nhìn con trai, giọng điều trầm thấp mà từ ải: "Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hôm nay đặc biệt nhớ em gái con."
Cổ Tịch Hồng lật xem ảnh, trên khuôn mặt cứng rắn lộ ra nồi nhớ sâu sắc.
Cổ Ức Làm cười ngồi đối diện ông, cười hỏi: "Cha, cha nói thật cho con biết cha không cảm thấy được Lam Hàn cùng Tiểu Ức rất giống nhau soa?"
Cổ Tích Hồng nhưởng mắt, khẽ liếc anh, sau đó đưa mặt nhìn về cô gái nhỏ trong ảnh, nhìn thấy nụ cười rực rỡ đó, mồi khẽ cong lên, không nói gì.
Ông nói đúng. Ức Lâm cũng sẽ không tin, ông nhất đình phải tự mình điều tra rõ.
Truyện88.net