Lục Hạo Thành vừa nghe lời này cảm động đên mức muôn lao đên hôn bà xã mình vài cái.
Lam Tử Tuân nở nụ cười , cười vô.
cùng vui vẻ , việc này , cậu cũng biêt làm như vậy là không đúng,tuy _ nhiên bản thân cậu không muôn đề cho người khác bắt nạt người nhà mình , bât cứ ai cũng không được.
Gia đình bọn họ thật vất vả biết bao .
mới được đoàn tụ , ai cũng không thể chia rẽ người một nhà bọn họ.
Lam Hân vươn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn , mặt mũi tinh xảo của con trai , ánh mắt thâm thúy , đường nét hoàn mỹ , hoàn toàn được Sao chép từ bản chính Lục Hạo Thành ra được , sao lúc ấy như thê nào mà cô không. phát hiện được hai người họ giống nhau đến thế chứ?
“Tiểu Tuần , mẹ biết con rất lợi hại , tuy nhiên chúng †a chúng ta vân phải từng bước trưởng thành , in dấu chân mình như đi dạo trên bờ cát ở bãi biến.
Con phải đồng ý với mẹ , ngoại trừ việc này , con không được phép làm bât cứ điêu gì trái pháp luật nữa.”
Người phụ nữ Tần Ninh Trăn kia, quả thật vừa ngoan độc lại chanh chua.
Bà ta đã biết sự tồn tại của ba anh em Tiểu Tuấn , cô vân luôn lo lắng cho sự an toàn của mấy đứa trẻ.
Lam Tử Tuấn cười gật gật đầu , vẻ mặt cam đoan nói: “Mẹ , mẹ yên tâm đi , con làm việc đều có chừng mực , sẽ không làm ra những chuyện khiến mẹ lo lăng.
Con cũng sẽ cố gắng học tập , tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc học ở trường ..”
“ĐưốG.
Lam Hân yên tâm gật gật đâu , những chuyện Tiểu Tuần đã nói thì nhất định sẽ làm được , điểm này cô không lo lắng.
“Tiểu Tuấn , trang web của con một tháng có thê kiêm được bao nhiêu?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy tò mò.
Lam Tử Tuấn nói: “Mẹ , mấy vạn hoặc là mấy chục vạn tùy thời điểm , còn phải xem yêu câu của đối phương.
u kh ” Lam Hân bị dọa đến mức ho khan.
Ba đứa nhỏ của cô sao đứa nào cũng lợi hại như vậy chứ?
Ngược lại là người làm mẹ như cô, lăn lộn nhiêu năm mà vẫn còn giâm chân tại chô.
Cô bồng nhiên cảm giác , cả ba đứa nhỏ của mình đâu cân cô phải nuôi chứ , bọn nhỏ còn sắp nuôi nỗi cô luôn rôi Hạo Thành cùng Lam Tử Tuần đồng thời lên tiêng.
Lam Hân phát phát tay , “Không có việc gì không có việc gì , chỉ là bị sặc một chút thôi mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân có chút đỏ lên , ho cũng không nhẹ.
Cô luôn nhìn vào hóa đơn trên điện thoại của từng tháng mà bồn chồn , rõ ràng biết rõ giá cả của từng món đồ , nhưng lại chính xác cả hàng số lẻ thập phân phía sau , nhưng chính cô cũng không hiệu sao lương tháng càng ngày càng không đủ tiêu.
Cô sống tằn tiện chắt bóp , kết quả là còn không số tiền con trai kiếm được hằng tháng.
Điều này lại khiến cô cảm thấy xấu hô.
“Tiểu Tuấn , con trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay đã chơi cả một ngày , cũng mệt mỏi lắm rồi, tuy nhiên chuyện mua tất cả các loại túi xách về , để em mỗi ngày đều đeo một chiếc khác nhau.”
“Quên chuyện đó đi , em cũng không thích phung phí như anh , em thích thì thích , nhưng cũng không cô châp , ngày mai chúng ta đi thăm Lục chủ tịch đi.”
Từ sau khi đưa Lục chủ tịch đến bệnh viện vệ sau , hai người đều chưa có thời gian đến thăm ông ây.
Lục Hạo Thành lại khẽ gật đầu: “Cha thì cũng phải thăm , những chiếc túi mà em thích thì vẫn phải mua , anh kiếm được nhiều tiền như vậy cũng chỉ để cho bà xã nhà mình tiêu.”