Vừa nghe thấy giọng nói như bốc hỏa này, ánh mắt của Mộc Tử Hành hơi nhíu lại, anh liền biết là Hạo Thành đang tức giận.
Anh hơi nhăn mũi, rồi thở phào nhẹ nhõm, mấp máy môi, phải bắt đầu nói từ đâu đây.
Nhìn thấy biểu cảm của Mộc Tử Hành, đang nhìn anh không nói gì, trong lòng Lục Hạo Thành nghĩ, không lẽ cậu ta định để anh đợi thêm ngày nữa hay sao?
Nghĩ như thế này, sắc mặt của Lục Hạo Thành càng ngày càng trầm xuống, xung quanh anh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Anh bước vài bước tới chỗ Mộc Tử Hành, tới gần Mộc Tử Hành, khí thể của anh làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt âm trầm.
Mộc Tử Hành bị anh dọa theo bản năng tự lùi ra sau vài bước.
Nhưng lùi một bước không ngờ phía sau lại là cầu thang.
Anh đứng bật dậy liền nhìn thấy Lục Hạo Thành.
Cơn thịnh nộ của Lục Hạo Thành như đang bủa vây lấy anh.
"Cậu bị câm hay sao?" Lục Hạo Thành cố ý nhìn Mộc Tử Hành đang sợ anh, giọng nói như sấm bên tai vậy, vang ra khắp cả căn phòng rộng lớn này.
Mộc Tử Hành hít một hơi thật sâu, khéo miệng khẽ run run, tỉnh làm vỡ cái bình này.
Ánh mắt của anh nhìn thoáng qua khuôn mặt trầm mặc của Lục Hao Thành, cắn răng chịu đựng, liền nói một câu:"Hạo Thành, cái này cậu không thể trách tôi, hôm nay tôi đã khổ sở biết bao nhiêu, mới tìm hiểu được Khương Gia, nói chuyện một lúc lâu với Khương Tĩnh Hàm, cũng không có nhắc tới Khương Lam Hân.
Khương Tĩnh Hàm nói, Khương Lam Hân là chị của cô ta, bảy năm trước, vì xảy ra chút chuyện àm rời đi rồi.
Khó khăn lắm tôi mới nhân lúc Khương Tĩnh Hàm đi vệ sinh, Nhìn bốn phải ở Khương Gia, cũng không tìm thấy ảnh của Khương Lam Hân, về phần cô nhi viện mà Khương Lam Hân được nhận nuôi, đều điều tra rồi, không có bản ghi chép nào.
Cuối cùng, tôi đến trường đại học của Lam Hân, cô ấy học chuyên ngành thiết kế, nhờ vào quan hệ nên đã gặp được giáo sư của Khương Lam Hân, lấy được hồ sơ của Khương Lam Hân, đây là ảnh mà Khương Lam Hân chụp thời đại học."
Mộc Tử Hành nói xong, đưa mấy tấm ảnh mà Khương Lam Hân chụp hồi học đại học.
Lục Hạo Thành nhanh chóng lấy qua xem, cô gái trong bức ảnh cười nhạt, rất thanh thuần, lại ngây ngơ cười trìu mến, biểu cảm này, giống Lam Lam trước đây, anh hoảng sợ nói:"Lam Hân là Khương Lam Hân."
Mộc Tử Hành nhìn thấy biểu cảm của Lục Hạo Thành, mím môi, nuốt nước bọt, tin tức này thật kinh ngạc, rốt cuộc cũng đã đem sự tức giận của tổ tông này nguôi đi một nửa.
Mộc Tử Hành lúc này mới yên tâm mà đi đến cạnh bàn ngồi xuống, rót một cốc nước cho mình, uống hết cạn, anh mới bình tĩnh mở miệng nói:"Hạo Thành, tôi không nghe điện thoại của cậu, là lúc đó tôi đang ở Khương gia tiếp cận, vì điều tra Lam Hân, tôi cũng đã hao tâm tổn sức rất nhiều, ánh mắt của Khương Tĩnh Hàm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy."
Lục Hạo Thành nắm chặt bức ảnh, ngồi đối diện với Mộc Tử Hành.
Lặng lẽ ngồi đợi anh nói tiếp.
Mộc Tử Hành quan sát vẻ mặt của anh, nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt anh tiêu tan đi một ít, anh lúc này mới dám thở hơn.
Anh dễ dàng sao?
Rõ dàng là anh em tốt, anh ngày nào cũng sống trong lo sợ đề phòng, nếu còn tiếp tục như vậy, anh chắc sẽ tổn thọ mất.
Bây giờ anh vẫn còn đang độc thân, phải cưới một người vợ rồi sinh con nối dõi tông đường nữa.
Mẹ của anh ngày nào cũng cần nhằn bên tai anh.
Nhưng tình yêu của anh vẫn còn đang được bố mẹ chăm sóc.
Lục Hạo Thành nhíu mày, giương cằm lên, hơi giận hói:"Chỉ có từng này thôi sao?"
Xem cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter