Mọi người cũng ăn xong rồi , chúng ta thuận tiện đi thăm Tiểu Ức và Mộ Thanh đi.”
Bà nội Cô đề nghị, hiện tại bà rất nhớ cháu gái mình.
“Vâng!”Lục Tư Tư cũng vui vẻ gật đầu.
Lập tức, mọi người đứng dậy rời đi.
Thành phố Giang là một đô thị phồn hoa không bao giờ ngủ, nhà cao tầng ở khắp nơi , mỗi tòa nhà đều thắp lên ánh đèn riêng biệt, đêm ở thành phố Giang càng thêm xinh đẹp, khiến người ta trầm mê.
Lục Hạo Thành cùng Lam Hân cũng vừa mới từ khách sạn lớn thành phố Giang nhìn Hạ Thù đi khỏi.
Vẻ mặt Lam Hân có chút ngưng trọng, cùng Hạ Thủ trò chuyện cả đêm, cô cũng hiểu biết, Hạ Thù là người theo đuổi sự hoàn mỹ, luôn muốn những thứ càng tốt hơn, nên mới muốn kiểm tra cô.
Lục Hạo Thành thấy cô cúi đầu không nói lời nào, cười hỏi: “Lam Lam, có phải khó khăn hơn em tưởng khôn, Hạ Thù là người rất khó hầu hạ, nhưng chỉ cần em tin tưởng vào thiết kế của mình, sẽ không có gì khó cả.”
Lam Hân nhìn thoáng qua anh, lại nhìn về phía Thành phố Giang phồn hoa, về đêm thành phó luôn mang một vẻ bí ẩn, khiến người ta rất muốn vén bức màn bí ẩn đó lên.
Sự rụt rè trong lòng cũng đã biến mắt.Cô tự tin cười “Người theo đuổi sự hoàn mĩ, chẳng những có gu thẳm mĩ tỉ mỉ trong cuộc sống, ở phương diện vật chất, cũng rất tinh tế, nhưng có người lại bị vật chất chi phối mà bỏ đi tắm lòng ban đầu. Có thể có người trong ngoài đều toàn vẹn, mà cô Hạ Thù chính là người như vậy, rất có tính khiêu chiến với em, em sẽ cố gắng , dù sao, đây là khách hàng cá nhân đầu tiên của em, trước đó cũng chỉ có Nghiên Nghiên.”
Cô cũng muốn tiếp tục cải thiện và tạo ra những tác phẩm đại diện của riêng mình. Mọi người phải chấp nhận thử thách trong xã hội để phát triển nhanh chóng..
Tin tưởng là nền tảng của thành công, có cơ hội chính là lợi thế để thành công .
Lục Hạo Thành rất thích dáng vẻ cô tràn đầy tình yêu cuộc sống, lại nỗ lực vươn lên. Đời cô trải qua bao sóng gió , nhưng trái tim cô vẫn có một ngọn lửa hừng hực, khiến cô tỏa sáng và trở nên kiên cường.
“Lam Lam, anh tin em.”
“Ha ha . . Lục Hạo Thành, anh đừng kỳ vọng cao quá, nều không lúc thất vọng sẽ rất hụt hãng.”
Lam Hân vừa nói xong, màn hình di động liền sáng lên, cô cúi đầu vừa thấy, là mẹ Cố gửi tin nhắn qua.
[ Lam Lam, chúng ta qua nhà con, bà nội cũng qua, còn nữa, Lam Lam à, Giai Kỳ đã tha thứ cho mẹ , mẹ chưa từng cảm giác được thoải mái như hiện tại. Lam Lam, mẹ muôn chia sẻ với con điêu này.]
Lam Hân đọc xong thì dừng bước, đáy mắt tràn đầy ý cười, mẹ đã từng độc đoán như vậy, cô cứ nghĩ bà rất khó để nói xin lỗi với Giai Kỳ.
Hiện tại nhận được tin nhắn này, cô đã có suy nghĩ khác.
Cô trả lời: [ Mẹ, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, đôi khi, lùi một bước, sẽ trở nên càng hạnh phúc, cám ơn mẹ đã chia sẻ niềm vui này với con.
Còn nữa, mẹ ơi, anh em Tiểu Tuấn là con của Lục Hạo Thành, có lẽ đây là duyên phận, con rât muôn chia sẻ với mẹ.
Lam Hân gửi tin xong, nói với Lục Hạo Thành, “Mẹ và anh hai, còn có bà nội muốn đến nhà chúng ta, chúng ta đi về trước ngồi trò chuyện với họ, kể từ lần trước em đã lâu không gặp mọi người.”
Lục Hạo Thành : “Được! Lam Lam, chúng ta trở về.”
Hai người đi về phía bãi đỗ.
Lâm Mộng Nghi nhìn thấy tin nhắn của con gái, vô cùng vui vẻ, bà nghĩ Lam Lam sẽ không tự mình nói chuyện này, không nghĩ tới con bé lại nói.
Nghĩ nghĩ, lại nhắn tin: [ Lam Lam, đứa nhỏ là con của A Thành , mẹ sẽ không phải lo lắng nữa, A Thành vẫn yêu thương con, đem con giao cho A Thành, mẹ rất yên tâm.]
Lam Hân cúi đầu nhìn tin nhắn, bỗng nhiên liếc qua Lục Hạo Thành, người đàn ông này, nhìn qua khiến người ta yên tâm sao?
Cô nhìn thế nào cũng không yên tâm,vận đào hoa khắp nơi, ong bướm quanh quần.
Lam Hân thu hồi ánh mắt, lại thấy Nhạc Cẩn Nghiên gửi tin nhắn, cô đọc thì bất ngờ: “Lục Hạo Thành, có người được phái đến đập phá cửa hàng của Giai Kỳ, cảnh cáo Giai Kỳ không được dây dưa với anh hai nữa, nhưng không phải mẹ và anh em làm, vậy ai sẽ làm chuyện rảnh rỗi như vậy.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, vẻ mặt như thường, “Cố An An.”
Lam Hân càng khó hiểu , “Sao Cố An An phải làm như vậy?”
Lục Hạo Thành xoa đầu cô “Đứa ngốc, em không biết sao?