Năm mới Truyenone chúc cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé!
Giọng nói lạnh như băng, làm cho cái tát đang giang dở của Khương Tịnh Hàm cũng không dám đánh xuông Có An An nhìn thấy Khương Tịnh Hàm ngừng tay lại, ánh mát phát lạnh, ả đàn bà “Khương Tịnh Hàm này CũNG chỉ là con cọp giây mà thôi.
Khương Tịnh Hàm cười lạnh nhìn vò Lam Hân: “Khương Lam Hân, cô cho là hiện tại đã có Lục Hạo Thành che chở rồi thì tôi không dám làm gì cô sao?
Cô cũng đừng quên , cô chính là đối tượng tôi bất nạt từ nhỏ đến lớn.”
Ánh mắt Lam Tử Tuần trở nên u ám như mực, giờ khắc này trông cậu bé cực kỳ giống ánh mắt âm trầm đáng sợ của Lục Hạo Thành: “Cô hẳn là nên cảm kích vì mẹ tôi lương thiện, không muôn đem cô đuổi tận giết, tuyệt, cuỗi cùng còn giữ lại cô phân công ty cho nhà các người, đề nhà các người không lo thuyện cơm áo, nếu là tôi thì, ha ha. . .” Cậu lạnh lùng cười, “Sẽ không để cho các e người có kết cục nhẹ nhàng như vậy đâu.
Đừng có mà đắc ý. bắt nạt mẹ tôi nữa, nếu còn cố tình nói năng lỗ mãng với mẹ tôi, tôi cũng có thể khiến cô ra ngủ ngoài đường ngay trong ngày mai.
Khương Tịnh Hàm làm sao có thể tin tưởng lời nói của một đứa trẻ được chứ?
Cô ta không hề sợ hãi mà con cười cười, “Ôi trời, tao lại sợ quá cơ, tao cũng thật muốn nhìn xem, thăng nhóc thối như mày thật sự có năng lực khiến tao phải ra đường ngủ hay không đó.”
Sau đó cô ta chợt thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm độc. nhìn về phía Lam Hân, “Cũng không đến nhìn xem, hiện tại tôi thành cái dạng này, đều là bởi vì ai2”
Lam Hân nói: “Cho dù đã trở thành như vậy, cô cũng không có một chút hồi cải.”
“Hồi cải?”
Khương Tịnh Hàm tựa như nghe được chuyện gì rất nực cười vậy, “Ha hộ Khương Lam Hân……. “
“Tôi tên là Lam Hân, không phải Khương.”
Ánh mắt Lam Hân lạnh như băng ngắt lời đối phương.
Họ Khương, khiến cho cô phải trải qua những năm tháng khổ sở không thê xóa nhòa, cho dù cô hiện tại đang sống rất hạnh phúc, nhưng cũng không thể xóa mờ được vệt thương lòng năm xưa, đó là một vết sẹo không thể vùi lấp được.
“Như thế nào?
Cô không phải vẫn mang họ Khương sao?
Cha mẹ tôi đem cô nuôi lớn, ai cho phép cô thay danh đổi họ ph) Anh mặt Khương Tịnh Hàm ôm nỗi hận nhìn qua Lam Hân, bảy năm trước vì cái gì mà cô không ‹ ‘chết đi, vì cái gì còn sông sót mà trở vê, số phận lại còn tôt như vậy, gặp được Lục Hạo Thành, lại mang thai con của anh ta, đúng là lọ lem trong chuyện cô tích, khiên cho cô ta căn bản không thể tin nổi, nhưng mọi chuyện lại rõ ràng xảy ra trước mắt.
Cô An An cười nhìn về phía Khương Tịnh Hàm, “Hàm Hàm, người ta chướng nhà họ Khương các là tât nhiên sẽ không muốn mang họ khương .”
Lam Hân vừa nghe lời này, đột nhiên nhìn qua Cố An An, cô hơi dựa người vào lưng xe lăn, lười biếng nhìn vào Cố An Ấn: “Cố An An, không bằng, cô tới nói cho Khương Tỉnh Hàm biết, vì sao tôi lại không mang họ Khương, hẳn là cô có thể hiểu được nguyên nhân trong đó.”
Có An An bị điểm danh thì cả kinh, nhà họ Cố vẫn chưa chịu công bó thân phận của Lam Hân, cô ta cũng vận làm bộ như không biết thân phận của đối phương.
Cô ta ngạo nghễ đối mắt lại với Lam Hân, cât giọng mỉa mai nói: “Sao tôi có thể biết được nguyên nhân là gì chứ?
Cô hỏi sai người rồi.”
“Hừt”
Lam Hân hừ lạnh một tiếng, “Cô không phải là người đâu tiên ở nhà họ Cô biết được thân thế của tôi sao?
Không phải cô còn suy nghĩ cách để khiên tôi biên mật sao?”
Lời nói của Lam Hân làm cho sắc mặt Có An An thay đổi.
“Hàm Hàm, chúng ta đi.”