Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm cha về rồi sẽ đón các con.”



Ba người: “Từ đây về chỉ có khoảng sáu hoặc bảy phút đi bộ.”



Lam Hân bắt đắc dĩ cười cười, không nghĩ tới bên ngoài lạnh như băng của anh cũng giâu một trái tim trẻ con.



Sau khi Lục Hạo Thành lên xe, một cước ga đánh ra ngoài, xe rất nhanh đã biến mắt.



Tiểu Tuấn đầy mẹ trở về, mà trong đầu Lam Hân lại hiện lên những lời Lục Hạo Thành nói, anh nói, mồi ngày bọn họ đều phải sông trong tình yêu, tình yêu, thật sự rât ngọt ngào.






Ba mẹ con còn chưa đi bao lâu, liền nhìn thầy Lục Hạo Thành bước nhanh vê phía bọn họ, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây tối màu, trang phục rất đơn giản, dáng người có tỷ lệ vàng, làm cho anh nhật cử nhất động đều tao nhã cao quý như vậy.



Lam Tử Kỳ bắt đắc dĩ trọn trắng mắt.



Cha thực sự coi mẹ là một kho báu.



Lam Hân đang muốn nói chuyện, bên cạnh cô đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.



“Chị, vì sao chị luôn gây khó khăn cho em vì sao chị là con nuôi, có tư cách gì mà cướp tình yêu của ba mẹ chứ.”



Lúc Lam Hân nghiêng mắt. nhìn, có một đứa nhỏ hơn mười tuổi dùng SỨC đẩy ngã cô gái.



Lam Hân nhìn thây cảnh tượng như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc cô và Khương Tịnh Hàm còn nhỏ, cũng có cảnh tượng như vậy xuất hiện.



“Tiểu Tuấn, dừng lại.” Cô thấp giọng nöI.



Tiểu Tuấn lập tức dừng lại.






Lam Hân lẳng lặng nhìn hai chị em đó.



Cô gái ngã xuống đất với đôi mắt đấm lệ, lắc đầu giải thích: “Em gái, không phải như vậy, thực sự không phải như vậy, chị thực sự không muôn cướp với em, thực sự, kết quả kỳ thi cuôi cùng của chị, chị không biết có thê đứng đầu.”



“Ha ha” cô gái đứng, giống như một công chúa cao cao tại thượng, cao ngạo ngước mất lên nhìn cô gái rơi lệ trên mặt đất.



“Còn nói chị không có, em đã nói với chị, không thẻ thi tốt hơn em. Chị chính là không nhớ,chị đứng đầu, mẹ và cha đều rất hạnh phúc, còn đổi với em, không nóng không lạnh, nói em phải học tốt như chị. Chị tính là cái gì, em phải học hỏi gì chứ.”



“Chị có cái gì đáng để em học, một người ngoài được nhận nuôi, đừng hồng gia nhập vào nhà em.”



“Em gái, thực sự xin lỗi, xin lỗi, chị thật sự không phải cố ý.” Cô gái trên mặt đất liên tục nhận sai, nước mắt chảy xuống, tư thế nhận sai cực kỳ tự HỆ Lam Hân nhìn cảnh này, cô năm đó cùng Khương Tịnh Hàm cực kỳ giỗng nhau.



Cô gái này và cô lúc trước tự ti, nhận sai, chỉ muôn hòa nhập tốt hơn vào gia đình, để có được tình yêu, có được tình cảm gia đình, có được một ngôi nhà.



Nhưng càng tự ti như vậy, sống càng đáng buôn hơn.



Lam Hân hơi thu hồi ánh mắt, lại bắt tri bất giác chảy nước mắt.



Lục Hạo Thành đi tói trước mặt cô, cô cũng không phát hiện.



Thẳng đến khi Lục Hạo Thành giú cô lau nước mắt, cô mới bình tính lại, khẽ lắc đầu, cười nói: “em chỉ có chút xúc động sinh tình, lúc còn nhỏ, thành tích của em luôn tốt hơn Khương Tịnh Hàm, Khương Tịnh Hàm cũng đối với em như vậy, nhìn cô gái kia tự ti nhận sai, giống như em bát lực lúc đó.”



Lam Hân đột nhiên dừng lại, người trước mặt cô là Lục Hạo Thành, mà Lục Hạo Thành vân sông trong tự trách.



Ngước mắt nhìn thoáng qua anh, quả nhiên nhìn thấy sâu trọng con ngưoi Lục Hạo Thành tràn đây áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK