Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian này anh thấy được nụ cười trên môi Lục Hạo Thành, cũng không tự chủ được cười theo.



Đến lúc đó anh mới biết được, Hạo Thành thương nhớ Tiểu Ức, không đơn giản chỉ là yêu, mà là yêu tận xương tủy.



Anh nghĩ lại chính mình, mới phát hiện tình yêu của mình dành cho Giai Kỳ, còn không bằng một phần ba so với Hạo Thành.



Lam Hân cười cười, không nói gì.



Cố Ức Lâm đứng dậy nói: “Tiểu Ức, em trở về đi, hôm nay.



đã muộn rồi, quay về khách sạn, anh sẽ nói rõ với mẹ, em nói rất đúng, chỉ có được sự chúc phúc của người nhà, mới có thể càng hạnh phúc, anh nhất định sẽ thuyết phục mẹ.



Lam Hân cũng đứng dậy, cười nói: “Được! Anh hai, chỉ cần mẹ đồng ý, anh hãy dốc toàn lực theo đuổi lại Giai Kỳ, để cô ấy lại trở về cạnh anh, mang lại cho Giai Kỳ hạnh phúc.”



Cố Ức Lâm cong môi cười, may mắn hôm nay tìm Tiểu Ức nói chuyện, nếu không đêm nay anh sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn mắt.



Lam Hân “Anh, em đi rồi, anh cũng đừng ở lại quá muộn, sớm chút trở về nghỉ ngơi.”



Cố Ức Lâm”Ù” một tiếng.



Lam Hân mới xoay người đi về phía bãi đỗ xe.



Cố Ức Lâm nhìn em gái từ từ đi xe, vẻ mặt thất thần.



Nghĩ đến Cố An An, sắc mặt lập tức tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua tia tàn khốc, Cố An An, quả nhiên không an phận.



Đêm nay Tiểu Ức gặp chuyện, thật sự’ là trùng hợp sao?



Anh nâng mi, nhìn thoáng qua nhà hàng đèn đuốc sáng trưng.



Diêu Tuần, anh quen biết, chuyện đêm nay, anh phải điều tra một chút.



Lục Hạo Thành thấy Lam Hân trở lại liền lái xe hướng về phía cô.



Lam Hân thấy anh qua đây đây, cũng đứng qua một bên chờ.



Lục Hạo Thành chậm rãi dừng xe trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạn rơi vào mắt anh, nhìn thấy cô mỉm cười, như có ẩn ý nhìn anh, Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm giác Lam Lam có chút khác lạ, cụ thể khác ở đâu, anh cũng nói không nên lời.



Lam Hân kéo cửa và lên xe.



Lục Hạo Thành lại giúp cô thắt dây an toàn, khởi động xe mới hỏi: “Lam Lam, đều nói cho anh hai em rồi.”



“Vâng!”
















Lam Hân gật gật đầu, “Em nói rõ tất cả mọi chuyện cho anh hai, anh ấy tự biết nên làm như thế nào.”



Lục Hạo Thành cười khẽ “Ức Lâm không tồi, không giống những công tử khác, cậu ta rất sỉ tình, cũng sẽ không tùy tiện chọc ghẹo phụ nữ.”



Lục Hạo Thành đánh giá cao Cố Ức Lâm.



Lam Hân nghe vậy, bỗng nhiên nghiêng đầu, thản nhiên vì anh, “Lục Hạo Thành, anh cũng tốt lắm, anh cũng rất si tình.”



Tay nắm vô lăng của Lục Hạo Thành run lên, đáy lòng kích động giống nước biển lan tràn.



Anh hít một hơi thật sâu mới điều chỉnh được tâm trạng kích động, cô nhóc này, nói những lời này với anh, nhất định có chuyện gì đó.



Anh mím môi, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, có thể từ trong miệng Lam Lam nghe được máy lời như vậy, có nghĩa là gì?



Đáy lòng vừa mới ổn định kích động, lập tức lại lan tràn tới rồi ngực, lòng Lục Hạo Thành nóng như lửa đốt.



“Lam Lam, em thật sự cảm thấy anh cũng rất tốt sao?”



Hỏi câu như vậy, tuy rằng biết rất ngây thơ, nhưng anh vẫn muốn biết ở cô trong lòng anh là người thế nào Lam Hân mỉm cười, “Lục Hạo Thành, ở lòng em anh vẫn luôn rất tốt.”



Đây là lời nói thật lòng của cô, ngoại trừ ấn tượng đầu tiên, quả thực, Lục Hạo Thành đối với cô vẫn rất đặc biệt.



Lục Hạo Thành siết chặt tay lái, ánh mắt phức tạp lại có chút quái dị nhìn cô một cái.



Sao cô lại thay đổi không giống lúc trước vậy?



Không biết vì sao, nhưng đáy lòng anh vẫn có chút mừng thằm.



Hai khách sạn ly cách nhau rất gần, Lục Hạo Thành nhanh chóng đỗ xe vào khách sạn Sau đó, vội giúp Lam Hân cởi dây an toàn, nhanh chóng xuống xe mở cửa xe cho cô, nắm tay cô trực tiếp đi vào thang máy.



Lam Hân nhìn dáng vẻ nóng vội của anh, không biết anh đang gấp cái gì?



Vừa vào thang máy, đôi mắt đen láy của Lục Hạo Thành đã tập trung vào cô, “Lam Lam, đêm nay em ăn đường mật sao?”



Anh thấp giọng hỏi, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt thanh tú của cô, làn da trắng nõn như sứ, cho dù là bữa tiệc như vậy, chỉ cần trang điểm nhẹ đơn giản cũng có thể mê hoặc lòng người.



Lam Hân: ” Lục Hạo Thành làm sao vậy?



Cô ăn mật đường gì chứ?



“Lục Hạo Thành, em còn chưa ăn được gì, hiện tại rất đói bụng.”
















Lam Hân có chút nén giận, không hề biết rằng lời cô vừa nói, đối với Lục Hạo Thành có bao nhiêu kích động Lam Hân bỗng nhiên nhớ tới những lời anh hai nói, lại cảm thấy đau lòng.



Cô chậm rãi vươn ta, ôm trọn thắt lưng Lục Hạo Thành, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, em đã trở về.”



Đây là điều cô muốn nói với anh đêm nay, tuy rằng cô không thể gọi được là anh Hạo Thành, nhưng gọi Lục Hạo Thành cũng không tệ.



Dù sao gọi đã quen miệng rồi.



Lục Hạo Thành lập tức đông cứng, ánh mắt thâm thúy kích động, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm mình, hai má áp vào ngực anh, phía sau chỉ có một lớp áo sơ mi mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nóng bừng, nhiệt độ thiêu đốt trái tim anh..



“Lam Lam.”



Anh thấp giọng gọi, hai tay dùng sức cũng gắt gao. ôm lấy cô, trái tim chưa bao giờ rung động đến vậy.



Cô gái nhỏ thật gầy, mỏng manh như vậy, anh luôn có cảm giác néu buông ra thì cô sẽ biến mát Hai người cứ ôm nhau như vậy, mãi cho đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Lam Hân mới ngẳng đầu lên nhìn Lục Hạo Thành.



Người đàn ông này, chỉ một câu nói đã làm anh cảm động như thế này, anh chưa bao giờ xem nhẹ mình.



“Lục Hạo Thành, néu không muốn đi ra ngoài, chúng ta lại đi xuống.”Cô thấp giọng cười nói.



Lục Hạo Thành dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, thì thào nói:: “Lam Lam, là anh không muốn buông em ra”



Thật sự luyến tiếc, cô là bảo bối anh vắt vả tìm lại được, nhất thời luyến tiếc buông ra.



Anh vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn, ánh mắt càng thêm trìu mến.



Anh chậm rãi cúi người, kìm lòng không được tiếng đến bờ môi hồng của cô gái.



Bụng Lam Hân đã kêu đói.



Hoàn toàn đem Lục Hạo Thành quay trở lại hiện thực.



Anh cúi đầu, nhìn vẻ mặt xấu hỗ của Lam Hân.



Lam Hân đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đã nói với anh TỒI, em rất đói.”



Lục Hạo Thành bát đắc dĩ nhìn cô, âm thanh kia thật đáng ghét, cắt ngang chuyện tốt của anh.



Anh nắm tay cô ra khỏi thang máy, khi đợi cô, anh đã liên lạc cho nhân viên khách sạn chuẩn bị đồ ăn.



Cô bình thường ăn. ít, đói cũng nhanh.



Sau này hai người cùng nhau ăn cơm, phải để cô ăn nhiều một chút, khiến dạ dày cô lớn hơn, anh muốn cô béo hơn chút mới tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK