Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay Lục Hạo Thành siết chặt, gắt gao nắm thành quyền, trầm giọng nói: “Hiện tại trong tay Tần Ninh Trăn có lợi thế để chống lại chúng ta, rất nhanh thôi bà ta sẽ có hành động mới.Sau khi chúng ta ăn xong cơm trưa, phải đi gặp giám đốc Mộc, cậu nói trước cho Tử Hoành một tiếng, bảo cậu ấy cùng đi cùng chúng ta.





Tính cách của cha cậu ta tôi khá rõ, vô cùng có chấp, vì thay Tử Hoành báo thù, ông ấy có thể sẽ không đưa cổ phần trong tay bán cho tôi.”





Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, cười nói: “Tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Tử Hoành, trước tiên đem chuyện này nói rõ cho cậu ta, để cậu ta có sự chuẩn bị trước.”





Lục Hạo Thành gật nhẹ, nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, ánh mắt nhộn nhạo ý cười : “Cậu trông rất vui vẻ?”





Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng liếc mắt một cái “Nhìn thấy cậu chịu thiệt đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội có thể báo thù rửa hận, tôi đương nhiên vui vẻ thay cậu.





Mấy năm nay, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu cũng chưa từng cười thoải mái như vậy, Lam Lam xuất hiện, khiến cậu như được sống lại, cậu hiện tại giống như đã trở về với hiện thực, tôi nhìn thấy tất nhiên sẽ vui vẻ.”





Lục Hạo Thành sau khi nghe xong máy lời chân thành, cảm kích cười, “Cảnh Nghiêu, mấy năm nay, cám ơn các cậu, có các cậu thật tốt!”





Âu Cảnh Nghiêu ngồi phía đối diện anh, chân dài tao nhã bắt chéo, khuôn mặt đẹp trai khiến người nhìn kinh diễm, cười với vẻ tao nhã cao quý: “Hạo Thành, cậu không cần nói mấy lời như vậy, chúng tôi tuy rằng vẫn luôn ở cạnh cậu, nhưng cậu cũng trợ giúp việc kinh doanh của gia đình chúng tôi, không có sự trợ giúp của cậu thì công việc kinh doanh của chúng tôi cũng không được lớn mạnh như bây giờ, nếu muốn nói đến cám ơn, vẫn là chúng tôi nên nói tiếng cám ơn với cậu, chúng tôi cho cậu chỉ là tình bạn, nhưng cái chúng tôi nhận được từ cậu là vinh hoa phú quý.”





Lục Hạo Thành ngửa đầu cười khẽ: “Trong lòng tôi, thật tâm với tôi mà nói, có các cậu còn tốt hơn vinh hoa phú quý.”





Giữa mấy người anh em bọn họ vẫn luôn không có gì phải giấu diễm, có chút bất hòa gì thì phải nhanh chóng làm rõ, sẽ không để gia tăng mâu thuẫn hay hiểu lầm lẫn nhau, những năm gần đây bọn họ đều trải qua như vậy , một nhóm bốn người chưa bao giờ bị người ngoài dắt mũi, tất cả đều tin tưởng lẫn nhau.





Tuy rằng Tô Cảnh Minh thích buôn chuyện, không giữ mồm miệng, nhưng trong công việc làm ăn bọn họ tuyệt đối sẽ không giấu diềm nhau.





Đương nhiên, không có gì quan trọng bằng tình nghĩa anh em của họ.





Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên nâng mắt nhìn qua Lục Hạo Thành, ánh mắt cao ngạo, cười hỏi: “Hôm nay nhìn tâm trạng cậu cũng không tồi, gặp được chuyện gì tốt đẹp sao?”





Lục Hạo Thành tự hào cong cong khóe môi, “Cảnh Nghiêu, không hồ là cậu, chuyện này mà cậu cũng nhìn ra được, bà xã của tôi lại mang thai, tôi lợi hại đúng không?





Có phải là vô cùng lợi hại không?”





Lục Hạo Thành cất giọng sung sướng, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.





Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Anh hướng tới Lục Hạo Thành giơ ngón tay cái lên, “Cậu siêu dũng mãnh.”





Lục Hạo Thành đắc ý nhướng mày, lại cái bản mặt kiêu ngạo: “Tuy nhiên bà xã của tôi muốn dành đến ngày sinh nhật mới nói cho tôi biết, nhưng chị gái tôi lại không cẩn thận nói lỡ miệng, cậu xem như vừa rồi tôi chưa từng nói gì nhé, cứ coi như tôi nói nhảm đi.”





Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Những lời như thế này có thể coi như nói nhảm sao?





“Xem xem cậu kiêu ngạo thế nào kia , lời không thể nói ra, cậu vì cái gì phải có tình nói cho tôi biết?”





Âu Cảnh Nghiêu mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn qua đối phương.





Lục Hạo Thành thẳng thắn nói: “Bởi vì tôi vô cùng tự hào!”





Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Sao lại còn tồn tại những người không biết xáu hỗ thế này.





Có bao nhiêu người cũng không đọ lại Lục Hạo Thành.





“Không phải, cậu cứ như vậy mà khiến Lam Lam mang thai ?”





Môi mỏng của Lục Hạo Thành chậm rãi cười: “Vì cái gì không thể?





Cô ấy đã là bà xã danh chính ngôn thuận của tôi rồi.”





Lục Hạo Thành nói xong lại đắc ý cười cười, nụ cười vô cùng mãn nguyện, giống như món bảo bối của mình, cuối cùng tự nhiên lại lò ra thêm một bảo bối nữa.





“Chậc chậc chậc……. ” Âu Cảnh Nghiêu chậc lưỡi vài tiếng, còn tiếp tục ở trong này, chắc toàn thân anh sẽ nổi đầy da gà mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK