**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Đó là cô gái tốt nhất anh quen trong những năm qua.Trong hàng vạn người cuối cùng đã tìm thấy được nửa kia nhưng lại phải chia xa vì gia cảnh của họ.Anh không thể cam tâm, nhưng lại không có cách nào thuyết phục được mẹ.
Anh luôn muốn cùng Giai Kỳ sống chung cả đời, ở trong lòng Cố Ức Lâm cô ấy chính là tình yêu vĩnh hằng. Anh sẵn sàng yêu cô cả đời nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi ngược lại mong muốn của anh.
Yêu là cùng tiến cùng lùi, cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng khi cô gặp khó khăn, anh thu mình lại sau đám đông và nhìn cô đau khổ một mình. Mỗi đêm, khi nghĩ đến cô, anh đều cảm thấy mình thật vô dụng.Đích thân anh đã hứa với cô rằng, yêu là làm bạn, muốn cùng cô lại đứng nhìn thế gian phồn hoa, họ sẽ đứng chung một con thuyền, cùng chia sẻ những khốn khó.
Nhưng mà, mọi chuyện đều không như mong muốn.
Lam Hân không đành lòng từ chối yêu cầu của Cổ Ức Lâm, có lẽ bọn họ vẫn còn có hi vọng, Giai Kỳ, vẫn yêu người này.
Cô nhìn Cố Ức Lâm, nói: "Vậy khoảng tám giờ tối, anh đến đường Hỗ Dịch, lúc đó tôi sẽ qua đó đón Giai Kỳ, cũng ngay tại phía sau bồn hoa ở trạm dừng xe buýt, nhưng nhớ rõ lời anh nói, tạm thời không gặp mặt, hiện tại cảm xúc của cô ấy vừa mới ổn định, nếu anh thật sự muốn gặp mặt, vậy đợi một thời gian nữa đi."Giai Kỳ hiện đang trong tình trạng khá tốt.
Cổ Ức Lâm đứng dậy, vẻ mặt cảm kích : "Quản lý Lam, cảm ơn cô, vậy tôi đây đi trước, tám giờ sẽ qua đường Hỗ Dịch " "Được!" Lam Hân khẽ gật đầu.
Cổ Ức Lâm ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, đứng dậy rời đi.
Lam Hân nhìn Cổ Ức Lâm rời đi, đáy lòng có cảm giác khác thường, cô cũng không nhìn Lục Hạo Thành, cúi đầu, tính toán chuồn êm.
Nhưng khi cô vừa cất bước, giọng nói của Lục Hạo Thành từ phía sau đã truyền đến "Lam Lam, lại đây." Giọng điệu thản nhiên như không cho phép từ chối.
Lam Hân sợ hãi nhìn thoáng qua anh, liên tục cười nói: "Giám đốc Lục, tôi sẽ không qua đâu, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Lam Hân nói xong muốn đi.
Lục Hạo Thành vừa thấy, híp mắt, giọng càng trầm, "Lam Lam, lại đây." Giọng điệu nghe qua tràn đầy uy hiếp.
Lam Hân trừng mắt , ánh mắt quét qua từng hành động của Lục Hạo Thành. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô hiện tại rất muốn đi, Lục Hạo Thành mở miệng lại khiến cô nhớ tới chuyện xấu hổ vừa rồi.Lục Hạo Thành lúc này không nên nói lời nào để cho cô rời đi mới phải, bản thân cô cũng bớt khó xử và xấu hổ
Không phải nói là con trời sao? Như thế nào ngay cả chút tinh mắt cũng không có?
Lục Hạo Thành nhìn thấy Lam Hân vẫn muốn rời đi, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, đứng dậy hướng về phía CÔ.
Lam Hân trong nháy mắt thấy Lục Hạo Thành đứng dậy đã nghĩ muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy Lục Hạo Thành hung hăng đi về phía cô, bước chân dường như nặng nề, không thể cử động.
Lục Hạo Thành nắm tay, kéo cô ngồi vào số pha.
Anh vẫn luôn lo lắng cha đã gặp Lam Lam, hơn nữa còn uy hiếp cô, anh thật sự sợ Lam Lam sẽ không đi làm nữa.
Hôm nay đi làm lại, biết cô đã đến, anh rốt cục thờ dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh biết Lam Lam vẫn luôn dũng cảm.Cô vốn sợ tối, nhưng khi trời tối, anh cùng cha cãi nhau chạy ra ngoài, cô cũng sẽ quên đi nỗi sợ chạy theo anh vì lo lång.
Lam Hàn bị anh đặt ngồi trên sô pha, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, một tay chống trên lưng ghế.
Thoạt nhìn Lục Hạo Thành như đang khoác vai Lam Hân .Tư thể có chút mập mờ, Lam Hàn bỗng nhiên cảm giác không được tự nhiên.
Cô ghé mắt nhìn qua, thấy khỏe miệng anh gợi lên, khuôn mặt tuấn mỹ kia, nụ cười tà mị lúc này mới phát huy hết tác dụng.Lam Hàn vừa thấy vẻ mặt này, ít nhiều có vẻ giống như anh ở Hải Thành.
Cô vừa muốn mở miệng, Lục Hạo Thành đã lên tiếng trước: "Lam Lam, mấy lời nói vừa rồi em đều nghe được?" Trong giọng nói của anh không có một tia gợn sóng, nhưng cũng không có ý trách cử.
Lam Hàn nghĩ nghĩ, rất nhanh cười lắc lắc đầu, "Không có nghe được gì nhiều"
Lục Hạo Thành hơi thẳng lưng, tiếng gần cô một chút, Lam Hân nhanh chóng ngả người ra sau kéo giãn khoảng cách, vẻ mặt phòng bị nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô đề phòng, có chút bất đắc dĩ, anh ức hiếp cả thiên hạ cũng không nỡ ức hiếp cô.
Anh tiếp tục tà mị cười hỏi: "Lam Lam, không nhiều là nhiều hay ít?"
Lam Hân biết ý của anh, nhưng nếu thật muốn nói rõ là dài hay ngắn, thật đúng là khó mà nói.
Cô cười nói: "Anh cảm thấy nhiều hay ít, nếu đem chuyện phóng đại, anh cảm thấy những lời kia tôi không nên được nghe sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đúng đúng đúng, lời này có đúng ra không nên nghe được, dù sao ba chữ anh nói "rất nghiêm túc" kia thật khiến cô không thể tưởng tượng.
Giờ phút này cô thật sự muốn hỏi, "Lục Hạo Thành, nếu anh một lòng muốn kết hôn với Cổ Ức Lam, vì sao còn muốn trêu chọc tôi?"Lời này đến bên miệng rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành lại không thể nói ra.Nói không nên lời, nghẹn ở trong lòng làm cho cô khó chịu muốn hộc máu.
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, qua một hồi lâu mới mở miệng: "Lam Lam, em muốn biết, ta vì sao tôi đối tốt với em phải không?”
Lam Hàn vội gật đầu, cô chính là muốn biết vẫn đề này.
Lục Hạo Thành vừa thấy dang về này, nhịn không được cười cười, chính cô cũng không biết có dáng về đáng yêu này cực kỳ say lòng người khiến anh muốn ôm chặt mãi không buông
Anh cười nổi: Lam Lam, bởi vì đơn giản muốn tốt với em thôi." “Vì cái gì? Lục Hạo Thành, tôi muốn biết lý do?" Lâm
Hàn tin tưởng anh tốt với cô không thể không có lý do. Lục Hạo Thành đứng dậy, anh đura tung về phía Làm
Hàn, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ anh mắt sâu thắm.
Lam Hàn nhìn anh qua ảnh đèn phần chiều bằng lưng anh lúc này thậm chí còn cao và thằng hơn nhưng sự cô độc toát ra khiến lòng người rung động.
Anh thấp giọng nói Lam Lam, cho ... tôi thêm một chút thời gian, được không? Tôi sẽ nói cho em nguyên nhân.”
Lam Hàn vừa nghe, kéo ra một nụ cười nhẹ "Anh không muốn nơi, vậy thì đừng nổi, không phải tôi cũng chỉ tò mò chút thôi sao?"
Không phải, tôi đã tò mò muốn chết rồi.
Ai!!
Cô đứng dậy nói: "Lục Hạo Thành, tôi còn công việc phải làm, tôi đi ra ngoài trước."
Khi cô đi lướt qua, Lục Hạo Thành nhìn bóng dáng ấy nhịn không được duỗi tay ra ôm cô từ phía sau.
Vòng eo của cô bị siết chặt, hơi thở nam tính nháy mắt bao phủ lấy cô, toàn thân chấn động, khẩn trương nuốt nước bọt, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Lục Hạo Thành hơi nhắm mắt, đầu nhẹ nhàng tựa trên vai cô, thấp giọng nói: "Lam Lam, cám ơn em"
Lam Hân nghe vậy trái tim khẽ co rút lại, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Lục Hạo Thành, sao anh lại cảm ơn tôi?”
Cảm ơn cô, cũng phải có lý do chứ?
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!