Lam Hân hơi nghiêng đầu, cần thận nghĩ, cảm giác này của cô sẽ không sai, cô quả thật là HÀ gặp qua cái nhẫn này ở đâu đó rồi?
Ninh Phi Phi nhìn Lam Hân, tràn ngập hy vọng, Lam tổng giám đốc, cô nhất định phải nhớ ra.
Cô ây cân công việc này, và nêu không có công việc, cô ây không có cách nào đề hồ trợ viện phí cho mẹ cô ây.
Lam Hân hơi nghiêng mắt nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, lấy góc độ như vậy nhìn thấy sao?
Mà Ninh Phi Phi lại đột nhiên nhìn thoáng qua Dư Tư Vận cúi đầu không nói lời nào, bình thường người phụ nữ này nói rất nhiều, cô ấy ở trong tình huông này đã sớm bị cô ta co bản cười nhạo, hôm nay cứ lắng lặng, cái gì cũng không nói, thật sự có chút kỳ quái.
Nhìn động tác trong tay cô ta có chút kỳ quái, giống như đang lén giâu thứ ì đó, cô ấy hơi mím môi, văn phòng Âu Cảnh Nghiêu chỉ có hai cô gái có thể đị vào, những người khác phải đến lầu 25, nhất định phải có được sự đồng ý của Âu Cảnh Nghiêu mới được.
Chẳng lẽ……
Ninh Phi Phi trong lòng mới toát ra ý nghĩ này, Lam Hân lập tức quay đầu lại nhìn Dư Tư Vận.
“Đúng rồi, chiếc nhẫn này là của cô Dư, vừa rồi lúc cô bưng cà phê đi vào, cô đứng bên cạnh tôi, tôi nghiêng mặt nhìn thoáng qua lúc trong tay cô bưng cà phê, lơ đãng nhìn thây chiệc nhẫn trên ngón tay cô, tôi mới cảm thấy có chút quen mắt.”
Lời nói của Lam Hân khiến Dư Tư Vận hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, tay năm chặt hơn.
“Xin cô đừng vu không tôi.” Dư Tư Vận nghiền răng nghiên lọi phản bác, cô ta luôn luôn cao ngạo, vào giò khắc này phảng phất bị chà đạp vào trong bụi bặm.
Lam Hân nhìn sắc mặt cô ta tái nhọt vẻ mặt khẩn trương, thần sắc nóng lòng giảo hoạt càng làm cho cô nghỉ hoặc.
“Tôi chưa bao giờ vu hại người khác, nhưng cũng sẽ không cho phép Phi Phi thay người khác cõng 4 nồi đen, đưa tay ra, nhìn một cái liền biết ngay.”
Dư Tư Vận nghiền răng nghiền lợi nhìn cô, trong tay lại không có bắt kỳ động tác nào.
Ninh Phi Phi nhíu mày, chuyển động bước chân một chút.
Kéo tay cô ta ra.
“Ninh Phi Phi, tiểu tiện nhân, cô làm gì. đây?” Dư Tư Vận vội vàng nói, dùng sức muốn thoát khỏi tay cô ấy.
Âu Cảnh Nghiêu nghe ba chữ kia, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Đây là hy vọng cuối cùng của Ninh Phi Phi, cô ây năm chặt tay Du Tư Vận không buông, dùng sức bẻ gãy, một chiệc nhân từ trong tay Dư Tư Vận lăn xuông, vừa vặn roi vào bên chân Âu Cảnh Nghiêu. Âu Cảnh Nghiêu nhặt lên nhìn lại, so sánh cần thận với chiếc nhẫn trong video, dĩ nhiên giống nhau như đúc.
“Ha ha…” Âu Cảnh Nghiêu cười lạnh, “Thật sự là cô. “
“Không phải tôi,” Du: Tư Vận lớn tiếng giảo hoạt nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Các người cũng nói, quân áo thiên hạ cũng có cùng màu sác, cùng phong cách có rất nhiều, chiếc nhân này chẳng lẽ không thể giống nhau sao? “
Lục Hạo Thành nói: “Đừng nói nhảm với cộ ta, gọi điện thoại cho cảnh sát tới điều tra, tôi ở đây còn có việc, phải đến bệnh viện một chuyến. “
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua anh, nói: “Anh đi đi, tôi xử lý, kêt quả sẽ làm cho anh hài lòng. “
Lục Hạo Thành gật đầu.
“Lam tổng giám đốc, cám ơn cô!”
Ninh Phi Phi kích động nhìn Lam Hân, vẻ mặt cảm kích, hốc mắt tràn ngập nước mắt.