Lục Hạo Thành trở lại văn phòng , nhìn thấy Lam Hân đang ngồi trong chờ anh. Anh tao nhã cất bước đi qua, ngồi bên cạnh cô, hôm nay, anh cuối cũng đã để cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, Lam Lam là người phụ nữ anh yêu nhất.
“Bà xã.”Anh dịu dàng gọi một tiếng.
Lam Hân ghé mắt nhìn qua vẻ mặt hạnh phúc tỏa sáng của anh, mắt to chớp chớp, “Cứ như vậy công bố khắp thiên hạ, cũng tốt.”
Lúc nhìn anh mở miệng nói câu cô là người duy nhất, vẻ mặt hạnh phúc của anh, khiến cô chỉ nhìn qua màn hình cũng đã thấy hạnh phúc.
Lục Hạo Thành nhìn cô rồi cười dịu dàng, nheo mắt lại “Lam Lam, anh đã sớm nghĩ muốn nói cho cả thế giới biết, em là bà xã của anh .”
Lam Hân nghĩ nghĩ, nói: “Em vốn tưởng rằng cô Hạ sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng đến bây giờ cũng không hè nhận được cuộc gọi nào của cô ấy.”
Lục Hạo Thành mỉm cười cười, “Cô ngốc, cô Hạ là người trong giới giải trí, có một chút tin tức mơ hồ, người như họ nhìn một chút là phân biệt được thật giả, chuyện hôm nay rõ ràng là có người cố ý tung tin ra , nghĩ muốn hủy hoại em, bởi vì gần đây em thật sự rất nỗi tiếng.”
Cô Hạ Thù chỉ định thiết kế cá nhân, khiến cho danh tiếng của cô lập tức nâng cao.
“Thôi vậy! Nếu mọi chuyện đã được giải quyết , vậy em cũng đi làm việc đây.”
Lam Hân đứng dậy, hiện tại trên mạng hẳn là không còn ai mắng mỏ mắy đứa nhỏ của cô nữa .
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô gấp gáp như vậy, vội vàng giữ cô lại, “Lam Lam, chớ đi, ở đây giúp anh một chút.”
Trong giọng anh có chút dụ dỗ, không chịu buông Lam Hân cúi đầu nhìn anh cười cười: “Đây là anh đang có ý làm nũng với em sao?”
Anh như vậy, thật sự trông rất đáng yêu.
Lục Hạo Thành cười gật gật đầu: “Lam Lam, anh chỉ làm nũng với mình em.”
pH Ho: lý. ” Lam Hân nhịn không được cười cười, “Anh nhìn lại anh đi, tựa như một đứa con nít vậy, hiện tại nếu em không đi, buỏi tối còn phải tăng ca, một mình anh trở’ về canh giữ phòng, anh đồng ý không?”
Lục Hạo Thành vừa nghe, vội vàng buông tay cô ra.
“Lam Lam, chúng ta phải cùng nhau đi làm rồi cùng nhau tan tầm.”
Lam Hân cười đắc thắng: “Xem ra em mỗi ngày đều có sức quyến rũ vô cùng.”
Đôi mắt đen láy của Lục Hạo Thành đầy ý cười, ôn nhu nhìn cô, giọng nói rất mị hoặc quyến rũ “Lam Lam, mọi cử chỉ động tác của em, đều khiến con tim anh rung động, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng vô cùng hoàn mỹ.”
Lam Hân vừa nghe, cười toe tóet, gần đây kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của anh cũng đã thăng cấp .
“Lục Hạo Thành, anh cũng vậy nha, bất cứ khi nào nhìn thấy anh em cũng đều cảm thấy được khí chất tuấn tú, quả thực là mỹ nam soái ca, giá trị nhan sắc của anh có thể khiến em ngắm cả đời không chán.”
Lam Hân nói xong, cười với vẻ mặt thoải mái rời đi.
Lục Hạo Thành thấy cô rời khỏi văn phòng, đắc ý vuốt cằm.
“Cũng đúng, giá trị nhan sắc của anh cũng là hàng thật giá thật tồn tại .”
Anh lầm bẩm khoe khoang, tự mãn.
Vừa mới đứng dậy ngồi vào bàn làm việc, liền nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đi đến.
Anh cười hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”
Âu Cảnh Nghiêu thấy tâm trạng bạn thân không tôi, nhịn không được chế nhạo anh vài câu, “Sau khi công bó với cả thế giới, liền vui vẻ như vậy sao?”
Lục Hạo Thành thoải mái gật đầu thừa nhận: “Tắt nhiên, Lam Lam là bà xã tôi, ba anh em Tiểu Tuần là con của tôi và bà xã, đây là chuyện đáng tự hào đến mức nào chứ, tôi tự nhiên sẽ rất vui vẻ.”
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Cũng khó trách, cậu ta sẽ nghĩ như vậy.
Dù sao Lam Hân ở trong cuộc đời cậu ta, chiếm cứ hầu như tất cả thời gian.