Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Cảnh Hòa vôn vẫn nghi ngờ cô có mục đích khác, nghe cô vừa nói như vậy, sự nghỉ hoặc trong lòng đã bị cô đánh tan.



“Phi Phi, chuyện này thì cô không cần phải lo lắng, chỉ cần cô dựa theo lời tôi mà nói lại với anh trai mình là được, chỉ cần anh ta không nói ra chuyện là do tôi sai khiên hãm hại GỖ Ức Sầm, tôi LỆ: ý với cô, sau này cho dù không đi làm ở Lục Thị nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo cô áo cơm không lo một đời.”



Ninh Phi Phi cong cong khóe môi, cười cười một. điệu cười kỳ lạ, cô chỉ chờ đợi một câu này của hắn “Là tôi sai khiến người hãm hại Cố Ức Sầm”



này mà thôi.



Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Hứa Cảnh Hòa, cười với vẻ mặt quỷ.



dị, “Hứa tiên sinh, theo lời anh nói, tôi sẽ chuyển lời tới cho anh trai mình, một chữ cũng không thiếu sót, Hứa Cảnh Hòa anh cứ chờ tin nhé.”






Hứa Cảnh Hòa cười gật gật đầu, nhìn thấy cô nghe lời cũng giỗng như. Cố An Ấn trông thật đáng yêu, hắn rất vừa lòng.



Giọng điệu hắn cũng trở nên dịu dã ĩ “Phi Phi, sau khi thuyết phục được anh trai rôi thì lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn cô đi xem phòng Ỏ.



Ninh Phi Phi Cười một cách quý dị, cũng không Tàn mà là trực tiếp xoay người rời Ra khỏi quán cà phê, cô liền đón một chiếc taxi rồi đi.



Hứa Cảnh Hòa nhìn thấy cô đi rồi thì mới yên tâm.



Hắn đắc ý nhướn mày cười cười, “Đúng là đàn bà, quả nhiên dễ lừa.”



Hứa Cảnh Hòa đứng dậy, thanh toán tiền xong cũng lái xe quay về nhà, không hê nghỉ ngờ Ninh Phi Phi một chút nào.



Ninh Phi Phi ngồi trên xe taxi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Âu Cảnh Nghiêu gọi tới.



“A Nghiêu.”



Cô cười gọi một tiếng.



Âu Cảnh Nghiêu trầm giọng nói: “Đến nhà hàng ở khách sạn Thân Y chờ anh.”






Ninh Phi Phi vừa nghe giọng điệu anh có chút tức giận thì ngơ ngác.



Vì sao anh ấy lại tức giận chứ?



Cô còn muốn nói chuyện, nhưng Ậu Cảnh Nghiêu đã cúp điện thoại mắt rồi.



Đôi môi đỏ mọng mím chặt, đáy lòng oán thầm: thật sự là một tên tâm trạng bắt thường.



Đáng ghét! Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa xe, thật nóng, bầu trời cũng trong xanh lắm, không biết làm như vậy, có thể trợ giúp được gì cho Lam Lam hay không.



Cô đã nghĩ đến bản thân mình thật sự bắt hai nhưng không ngờ Lam Lam còn bắt hạnh hơn cô nhiều.



Đôi khi ngẫm lại, chút bắt hạnh đó của cô, có tính là cái gì đâu?



Sau khi Âu Cảnh Nghiêu đem bản ghi âm gửi cho Lâm Dã, lại gọi điện thoại cho Lam Hân, mới đi tới nhà hàng Thần Ý gặp Ninh Phi Phi.



Lam Hân nhận được cuộc gọi của Âu Cảnh Nghiêu xong, cuôi cùng cũng cảm thây có được tia hi vọng.



Hiện tại chỉ chờ cảnh sát bồ trí, tung lưới bắt con cá lớn phía sau.



Cô liếc qua nhìn Tiểu Tuần vẫn đang ở bên cạnh mình, cười cười, “Tiểu Tuần, người làm tổn thương cha con, rất nhanh thôi sẽ bị pháp luật trừng trị rồi.



Tiểu Tuần gật gật đầu, nhưng mà cha đã xảy ra chuyện mắt rồi.



Đám người xấu này đã phải chịu trừng phạt đáng phải nhận, mà cha cậu cùng cả nhà cậu bé đã phải chịu tốn thương và đả kích qua lớn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK